“Thằng nhãi này không đơn giản đâu!”
Lão Đấu hừ lạnh một tiếng: "Cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là đời sau của dòng máu mang tội!"
“Đám kiến cỏ của nhà tù số bảy này đã định sẵn là đời đời kiếp kiếp đều là tội nhân!”
“Chúng ta phải lập tức tìm ra hắn, phong ấn mảnh thì thể đó lại, nếu không hậu quả khó lường!”
Cách đó hàng trăm ngàn dặm, trong một hang động. Dòng khí hỗn độn dâng trào, phong tỏa lối vào hang động.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ở đây hẳn là an toàn rồi"
Anh khởi động nghĩa địa Hỗn Độn! Thả Hạ Nhược Tuyết ra ngoài!
Lúc này vẻ mặt của cô đờ đẫn, sức sống trong hai mắt mất tăm, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận!
“Nhược Tuyết...”
Cho dù Diệp Bắc Minh có hô hoán thế nào, Hạ Nhược Tuyết vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!
“Sao lại thế này?” Sắc mặt của anh dần trở nên u ám.
Giọng nói của Đế thủ vang lên: “Chàng trai à, cô ta đã bị nước từ thi thể của bổn đế làm ô nhiễm, thần hồn cũng trở nên vô tri vô giác!”
“Đã rơi vào trạng thái lạc lối, nếu không có gì bất ngờ thì đời này đã biến thành một thây ma biết đi rồi!”
"Mẹ kiếp! Đều là lỗi của ngươi!", Diệp Bắc Minh sôi gan quát. Anh trực tiếp tế ra Hỗn Độn Chân Hỏa!
Muốn diệt trừ Đế thủ ngay tại chỗ!
“Hừt”
Đế thủ khit mũi, năm ngón tay như ngọc không ngần ngại nắm lấy Hỗn Độn Chân Hỏa, ngọn lửa vậy mà bị dập tắt!
Diệp Bắc Minh giật mình. Đế thủ khẽ hừ một tiếng: "Ngọn lửa này sinh ra từ thuở đất trời lập nên!”
“Bổn đế còn sinh ra trước cả khi đất trời hình thành, ngươi cảm thấy thứ mà †a sáng tạo ra có thể làm ta tổn thương không?”
“Nếu ngươi thật sự muốn cứu người phụ nữ này, bổn đế có một cách!” Diệp Bắc Minh ngẩng phắt đầu hỏi: “Là cách gì?”
Tay ngọc chỉ tới, điểm giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết! Một ánh sáng lóe lên!
Chỉ thấy tại ấn đường của Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một khối khí màu xám xịt!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là trạng thái lạc lối, thân thể của cô ta sau khi bị nước đen ăn mòn, thần hồn lập tức khởi động cơ chế tự bảo vệ!”
"Nhưng đồng thời bản thân cũng sẽ rơi vào hắc ám vô biên!”