“Keng' một tiếng, thanh kiếm trong tay Viên Tử Y đã gấy thành hai mảnh! “Hả?”
Viên Tử Y ngây ngô há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Diệp Bắc Minh nhân cơ hội áp tới, bắn ra mấy cây trâm bạc.
Phịch! Phịch! Phich!
Trâm bạc thoắt cái đã tiến vào trong cơ thể Viên Tử Y, phong tỏa kinh mạch của cô ta, khiến cô ta mất đi khả năng chiến đấu!
Đế thủ bay tới: "Nhóc con, sao lại không giết cô ta?”
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời: "Ta trái lại muốn giết cô ta, nhưng người ta lại thương xót ta, không cho ta cơ hội!"
Anh thừa nhận bản thân không phải người tốt lành gì! Nhưng anh tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội!
Huống chỉ, cô gái này vừa rồi còn mềm lòng với anh tận hai lần, hẳn là không có ý nghĩ gì xấu xa!
“Này! Anh làm gì tôi thế? Sao tôi lại không cử động được thế này?"
“Tôi cảnh cáo anh, tôi nhận lệnh của tiểu thư nhà mình tới thăm dò tin tức của anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Tử Y đanh lại: “Tốt nhất bây giờ anh hãy thả tôi ra, nếu không tiểu thư nhà tôi thân là đệ tử của Thần viện Thái Thương, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô là người của Thần viện Thái Thương?”
Viên Tử Y ngẩn người, ngốc nghếch hỏi ngược lại: “Sao anh biết tôi là người của Thần viện Thái Thương?”
Diệp Bắc Minh: “....”
“Với chỉ số thông minh này của cô ta, ta giết hay không giết cô ta có gì khác biệt đâu?”
“Hình như đúng thế thật!"
Viên Tử Y giấy dụa, hét lớn: "Nếu đã biết tôi là đệ tử của Thần viện Thái Thương, còn không mau thả tôi ra?”
“Haiz...” Diệp Bắc Minh lắc đầu. Anh không để ý đến Viên Tử Y nữa mà nhìn hướng Đế thủ, nói:
“Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi đi, ta cần phải đạt tới cảnh giới nào mới có thể kéo mọi người ra ngoài trong trường hợp nhà tù số bảy sụp đổi”
Đế thủ trầm ngâm vài giây: “Ít nhất cũng phải là cảnh giới Tế Đạo!” “Tế Đạo?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Đây lại là cảnh giới gì?