Diệp Bắc Minh: “....”
Đế thủ cười duyên dáng: “Nhóc con, ngươi đừng vội nản lòng!"
“Chỉ cần có ta ở đây, cho dù ngươi không phải là thiên tài, thì bổn đế cũng sẽ biến ngươi thành thiên tài!"
Giọng điệu Đế thủ tràn đầy từ tính: "Đúng rồi, sau cảnh giới đại năng thì mỗi cảnh giới sẽ chia làm chín tầng nhỏ!"
“Phụt...”
Diệp Bắc Minh thiếu chút phun ra một ngụm máu: “Cho nên ta đại khái phải tăng lên 54 cảnh giới nhỏ nữa?”
Đế thủ đáp: “Gần như vậy!"
Một cơn gió lạnh thấu xương quét qua, bao trùm lấy Đế thủ!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi, đừng nói tới Nguyên Thủy Chân Giới, cho dù tại nhà tù số bảy, anh cũng rất khó có thể thăng cấp liên tục lên 54 cảnh giới nhỏ trong một năm!
Một năm chỉ có 365 ngày!
Đây là khái niệm gì?
Nó tương đương với trung bình hơn sáu ngày một chút anh phải tăng lên một cảnh giới nhỏ!
Đây không phải là một trò đùa sao?
Đế thủ cũng cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh, vội nói: “Nhóc con, bổn để không nói đùa”.
“Nếu ngươi không tin, bây giờ bổn đế liền giúp ngươi tiến vào cảnh giới Thiên Tôn, ngươi tin hay không?”
Diệp Bắc Minh sửng sỡ, nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Ta không tin!" Chỉ một cái liếc mắt, Đế thủ đã nhìn thấu tâm tư của anh!
Nó ngoài lạnh trong nóng khế hừ một tiếng: “Bớt dùng phép khích tướng đi, không có tác dụng với bổn đế đâu!”
"Bất quá, bổn đế vẫn sẽ giúp ngươi nhanh chóng nâng cao cảnh giới, bây giờ ngươi đang là Đạo Tôn sơ kỳ!”
“Muốn tiến vào Thiên Tôn, chỉ cần tìm được long nguyên mà Tổ Long thượng cổ để lại!”
“Dùng thứ này, bổn đế có thể giúp ngươi thăng cấp!"
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là lần đầu tiên ta tới Nguyên Thủy Chân Giới thì tìm đâu ra một con Tổ Long thượng cổ?”
“Bổn đế cũng bị phong ấn rất lâu rồi”, Đế thủ đáp. Giây tiếp theo. Một người một tay đồng thời khóa chặt Viên Tử Y đang ngu ngơ bên cạnh!
Diệp Bắc Minh mở lời: “Cô gái à, cô có biết ở đâu có Tổ Long thượng cổ không?”
Viên Tử Y khế hừ: “Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?” Diệp Bắc Minh cau mày.
Đột nhiên anh nhoẻn miệng cười tà ác: “Cô gái à, cô chắc chắn chứ?"
“Anh muốn làm gì?" Viên Tử Y lập tức có chút lo lắng.
Diệp Bắc Minh giơ tay bắn ra một cây trâm bạc, Viên Tử Y liền ngồi phịch xuống đất!
Diệp Bắc Minh phất tay, một luông sức mạnh lập tức đánh úp tới, giày và tất của Viên Tử Y trong nháy mắt tuột ra!
Lộ ra một bàn chân ngọc ngà thanh tú!
Một cọng cỏ đuôi chó bay tới, không ngừng trượt lên xuống dưới lòng bàn chân của cô ta.
"A...ha ha ha...đừng mà ...ah...ha ha ha..." Thân thể yêu kiều của Viên Tử Y run rẩy! Từng trận ngứa ran từ lòng bàn chân xộc thẳng lên óc!
Khiến cô ta cười ặt ẽo như hoa rung trước gió, nước mắt cũng ứa ra theo: “Đừng mà.... cầu xin anh... tôi nói cho các người....”
"Mười tỷ năm trước, ở Nguyên Thủy Chân Giới từng có tục lệ săn rồng!"
“Nên long tộc thượng cổ đã tuyệt chủng từ lâu, huống chỉ là Tổ Long thượng cổi”
"A... đừng gãi nữa, ngứa quái"
"Tôi biết có một nơi tên là thung lũng Táng Long đã từng có người phát hiện ra long nguyên của Tổ Long thượng cổ ở đó...”
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh dẫn theo Viên Tử Y tới một nơi hoang vắng! Trong bán kính một trăm nghìn dặm, mọi thứ đều nhuộm một màu đỏ rực. Phía trước.
Một thung lũng cực kỳ tĩnh mịch hiện ra, chướng khí mù mịt, không thấy nổi một tia sáng mặt trời.
"Phía trước chính là thung lũng Táng Long, hàng chục tỷ năm trước, khi Long tộc thượng cổ sắp chết đều sẽ tiến vào đây và chờ đợi tử vong tới!”
“Trải qua thời gian dài đằng đãng, thung lũng Táng Long đã tập hợp oán khí của rất nhiều thành viên Long tộc!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website