Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4616: Mày lại đối xử với cha mình như vậy sao?



Mấy người phụ nữ bước ra, theo sau là một vài thanh niên. “Gia chủ, đây là loại người gì chứ?”

“Ông xem Tô Hiểu Vân sinh ra cái loại con gái gì thế này? Gây ra phiền phức lớn như vậy mà còn không nhận mình sail”

“Đúng vậy, cũng là con của cha, sao chênh lệch lớn như vậy?”

“Mẹ, người yên tâm, giờ con đã là cảnh giới Đại Đạo tầng 4, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp cô tai”

“Gia chủ, ông nhìn thấy chưa? Đây cũng là huyết mạch của ông!”

“Đúng vậy, ông nhìn xem Tuyên Nhi biết nghe lời, cố gắng biết bao, nếu ông đối xử với nó tốt một chút...”

Đám người lên tiếng chỉ trích. Trong lòng Côn Ngô Thái Sơn, càng là bùng phát một cơn tức giận vô hình.

“Côn Ngô Mật Phi, lão phu tốt với mày như vậy, mọi tài nguyên đều cho mày. dùng!”

“Mày lại đối xử với cha mình như vậy sao? Quỳ xuống!”

Thậm chí.

Côn Ngô Thái Sơn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh sắt cực to.

Ông ta nhắm vào đầu gối Côn Ngô Mật Phi, chuẩn bị hung bạo đánh xuống.

Lúc này.

Một âm thanh vang dội vang lên: “Sứ giả tộc Bất Hủ tới!”

“Bất Hủ Tộc?”

Đám người của Côn Gia kinh ngạc, vội vã tiến lên chào đón.

Côn Ngô Thiên Huyền, người vừa rồi còn nhìn mọi chuyện với ánh mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt mọi người và nói: “Thì ra là tiền bối Bất Hủ Hàn. Không biết đại giá Côn Ngô tộc có việc gì?”

Phía sau Bất Hủ Hàn.

Đi theo hàng ngàn chiếc long xa.

Mỗi một chiếc đều được phủ một lớp khăn nhung màu đỏ. Người của gia tộc Côn Ngô ai nấy cũng cảm thấy choáng váng. Thật là khoa trương.

Bất Hủ Hàn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn ra sao? Công tử nha tôi, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tiểu thư Côn Ngô Mật Phi!”

“Đây đều là sính lễ, giá trị hơn năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ!” “Cái gì? Năm trăm tỷ?”

“Mẹ kiếp... cái này không phải có thể bù vào lỗ hổng ba trăm tỷ kia rồi sao, lại còn thừa không ít!”

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nóng bừng. Cực kỳ hưng phấn. Mấy người phụ nữ vừa rồi còn bóng gió đã hoàn toàn chết lặng.

Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía Bất Hủ Hàn, lạnh lùng phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không gả”.

Nhiệt độ của quảng trường giảm mấy độ trong nháy mắt.

Một cỗ khí tức lạnh lùng từ người Bất Hủ Hàn quét qua: “Tiểu thư Côn Ngô Mật Phi, cô tốt nhất nên nói lại một lần nữa!”

“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ, cô nói cái gì?”

Côn Ngô Mật Phi từng chữ từng chữ nhắc lại: “Tôi! Không! Gả!” “Ha ha, được, được lắm!”

Bất Hủ Hàn liên tục gật đầu: “Tộc Bất Hủ tôi, cũng không ép buộc!” “Nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, chúng ta quay về!” Sau đó ông ta xoay người rời đi.

“Lão gial”

Mấy người phụ nữ kia lại lo lắng, vội vã nói: “Lão gia, đó thế nhưng là năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ đó!”

“Có thể bù vào lỗ hổng kia, còn thừa nữa!”

“Ông xem, Lâm Nhi sắp đột phá cảnh giới nhỏ rồi, chính là lúc cần dùng tới tài nguyên nhất!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.