Từ từ nâng lên cao, một cảm giác khó thở ập tới. “Thiếu phu nhân, giết?”
Giọng nói của Bất Hủ Hàn lạnh lùng, dường như người trong tay ông ta không phải là cha của Côn Ngô Mật Phi vậy.
Mà giống như một con chó chết.
“Đừng mà!"
Tô Hiểu Vân bị dọa đến thần sắc tái nhợt: “Đừng giết ông ấy! Mật Phi, ông ấy là cha ruột của con!”
Hai mắt Côn Ngô Mật Phi đỏ hoe: “Mẹ, ông ta đối xử với mẹ như vậy, mẹ vẫn cầu xin cho ông ta ư?”
Viên Tử Y lệ rơi đây mặt: “Mẹ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể làm gì chứ?”
“Không còn cha con, hai mẹ con chúng ta sống thế nào?”
“Con gái, cầu xin con!”
Tô Hiểu Vân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
“Mẹt"
Côn Ngô Mật Phi đưa tay ngăn Tô Hiểu Vân lại, nhắm mắt nói: “Thả người”.
Bất Hủ Hàn tùy ý buông tay, Côn Ngô Thái Sơn giống như một con chó chết ngã xuống đất, bộ dạng nhếch nhác đứng dậy.
Nhưng trên mặt ông ta lại hiện ra nụ cười không thể che giấu. “Ha ha ha... Mật Phi, vừa rồi cha chỉ đùa với con thôi. Chỉ cần con đồng ý gả cho Bất Hủ công tử thì chuyện gì cũng dễ nói. Cho dù có bắt cha quỳ xuống nhận
sai cũng được”.
“Hiểu Vân, bà sinh được một đứa con gái tốt, vậy mà có thể được công tử Bất Hủ để ý tới. Thật là quá tuyệt vời!”
“Từ nay về sau, Côn Ngô Thái Sơn ta có thể thẳng lưng mà sống rồi”, Côn Ngô Thái Sơn mặt dày cười, không còn chút tôn nghiêm nào.
'Tôn nghiêm? Vứt con mẹ nó tôn nghiêm đi. Gia tộc Bất Hủ Đế chính là tôn nghiêm.
Bất Hủ Vấn Thiên chính là tôn nghiêm.
Trong thung lũng Táng Long. Rầm rầm rầm!
Giông bão tụ tập lại hàng vạn dặm, từng đạo sấm sét không ngừng đánh xuống, nhấn chìm cả một khu vực lớn.
Tình trạng này kéo dài một ngày một đêm.