Diệp Bắc Minh một hơi bước ra mười bước. Mỗi bước 10 vạn mét, tổng được 100km. Mười bước, chính là một ngàn km.
Trong nháy mắt.
Đám võ giả cảnh giới Đại Đạo của gia tộc Côn Ngô, nhìn Diệp Bắc Minh dần biến nhỏ như con kiến.
“Có chuyện gì thế? Tốc độ của tiểu súc sinh kia lại nhanh đến thế?”
Người của gia tộc Côn Ngô sửng sốt.
Khuôn mặt Côn Ngô Tuyệt Long ngưng trọng hỏi: “Thằng nhóc này biết một công pháp cực kỳ khủng bố, nhất định phải đuổi kịp hản, lão phu càng ngày càng
có hứng thú rồi!”
“Ta nói mà, người đàn ông mà Mật Phi nhìn trúng, sao có thể là một con kiến hôi được!”
“Trên người thằng nhóc này, nhất định có gì đó ưu tú!” Nghe thấy điều này.
Hàng ngàn võ giả Đại Đạo của tộc Côn Ngô sốc đến mức không khép được. miệng.
Ý của lão tổ là gì?
Người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi thích?
Lễ nào tiểu súc sinh này có quan hệ gì đó với Côn Ngô Mật Phi? Lúc này.
Diệp Bắc Minh một hơi bước hơn trăm bước, xuất hiện cách xa ngàn dặm, gần như đã ra khỏi phạm vi của núi Côn Ngô.
“Thế này cũng quá lợi hại đi, vả lại mỗi một bước bước ra, dưới chân sẽ tự nhiên sinh ra đạo văn!”
“Trời ơi, ảnh thuấn cần tiêu hao thần niệm, tiêu hao thần lực...”
“Thúc Địa Thành Thốn này, căn bản không cần sức mạnh gì cả, chỉ cần bước đi là được”, Diệp Bắc Minh cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Có được Thúc Địa Thành Thốn, có nơi nào mà anh không đi được chứ?
Dao Trì càng hãi hùng hơn: “Diệp Bắc Minh, ngươi nói thật cho bổn Đế biết, trước đây có phải ngươi đã từng học qua Thúc Địa Thành Thốn không?”
“Hoặc là, ngươi đã từng học qua phép thần thông giống như vậy!?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có!”
“Ngươi chắc không?”