Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4649: Thật quá thực dụng!



“Diệp Bắc Minh, đệ tử mới gia nhập Thần viện Thái Thương có thể chọn một vị trưởng lão để làm thầy! Trước đó anh có thích vị trưởng lão nào không?”

Diệp Bắc Minh có chút do dự, thật thà đáp: “Cô Trần, tôi không muốn bái vị trưởng lão nào làm sư phụ cải”

“Ồ, vậy anh có dự định thế nào?”, Trần Vũ Nhu cau mày.

Diệp Bắc Minh thẳng thắn trình bày: “Tôi muốn nâng cao cảnh giới, xin hỏi nơi nào ở Thần viện Thái Thương có thể đột phá nhanh nhất?”

“Ha hat”

Cuộc trò chuyện tếu táo vừa rồi khiến Trần Vũ Nhu có chút hảo cảm với Diệp Bắc Minh!

Nhưng lời này vừa nói ra, tất cả hảo cảm lập tức bị quét sạch không còn sót lại chút gì.

Thật quá thực dụng!

“Núi Ngộ Đạo!”

Trần Vũ Nhu phun ra ba chữ này.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Núi Ngộ Đạo là nơi nào?”

Trần Vũ Nhu lười phải trả lời, trong mắt cô ấy, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ khác biệt nào với những người khác!

Tốc độ của cô rất nhanh, mang theo Diệp Bắc Minh một đường đi thẳng tới trước một dãy núi cổ xưa!

Sau đó chỉ về phía trước: “Đây chính là núi Ngộ Đạo!” Nói đoạn chẳng đợi Diệp Bắc Minh đáp lại đã xoay người trực tiếp rời đi.

Diệp Bắc Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nhấc chân tiến vào phạm vi núi Ngộ Đạo!

Một đạo sấm sét từ trên trời bổ xuống, vô số loại sức mạnh phép tắc gần như cùng lúc cuốn tới!

Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, vội lùi ra khỏi phạm vi núi Ngộ Đạo. Trong chốc lát, cảm giác phép tắc hỗn loạn kia đã hoàn toàn biến mất! “Chuyện gì vậy? Loại cảm giác vừa rồi thật là khủng khiếp!"

“Giống như có vô số sức mạnh phép tắc cùng lúc ập tới, muốn xé sống tôi ra vậy!”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.

Dao Trì truyền âm: “Đây là nơi iếp của Đai Đạo Chỉ Thượng, thậm chí là cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương!”

"Tuy nhiên, nhìn tình huống này, thì có lẽ đã có rất nhiều phải bỏ mạng trong kỳ độ kiếp”.

“Toàn bộ phép tắc của họ đều giữ lại nơi này!”

"Hơn nữa, sau khi bỏ mình trong thiên kiếp, sức mạnh tiêu tan, vĩnh viễn bị nhốt trong đây!”

“Tiến vào đó hấp thụ năng lượng mà họ để lại ngươi liền có thể đột phá!” “Là một nơi mà nguy hiểm và cơ hội tồn tại song song!”

Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên: “Nguy hiểm? Là cái thá gì?”

“Cái gì? Thằng nhãi đó tới núi Ngộ Đạo rồi?”

Khi thuộc hạ quay lại báo cáo, sau lưng Bất Hủ Vấn Thiên dâng lên một trận lạnh lẽo!

Cho dù là hắn cũng không dám tới núi Ngộ Đạo. Diệp Bắc Minh ăn gan hùm mật gấu dám tới đó?






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.