Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4654: Một tiếng hét trầm thấp vang lên



“Trời ạ! Thằng nhãi này một bước lên mây rồi!”

“Thân phận đệ tử bế quan của Tô trưởng lão cao quý biết nhường nào”.

Vô số ánh mắt tràn đầy lửa nóng và đỏ bừng vì đố ky!

“Tô lão, Chấp Pháp Viện có gì tốt đẹp mà vào? Không lẽ ngày nào cũng thi pháp sao?”

Một tiếng hét trầm thấp vang lên.

Một ông lão đầu trọc từ trên trời giáng xuống, gương mặt đầy ý cười: “Nhóc con, lão phu là Đỉnh Phù Đồ, đại trưởng lão đứng đầu của Tàng Kinh Các Thần viện Thái Thương!”

“Như mọi người đã biết, đây là nơi cất giữ hàng trăm triệu cuốn sách!"

“Đủ các loại công pháp võ đạo, sách quý về đan dược, sách cổ về bí thuật nhiều vô kể!”

“Cậu theo ta tới Tàng Kinh Các thì có thể tìm đọc tất cả các điển tịch từ lúc Thần viện Thái Thương được thành lập tới nay!”

Tô Bi Vân giật mình, vừa định lên tiếng thì từ sau lưng đã truyền tới một tiếng mắng đầy phẫn nộ:

"Mẹ kiếp!"

Mọi người ngoái đầu nhìn lại!

Một đạo sĩ ăn mặc lếch thếch thả mình từ trên trời xuống. Bùm! Một tiếng nổ cực lớn!

Hạ xuống trước mặt Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ: “Một mầm non yêu nghiệt như vậy nhất định phải tu hành dưới trướng Giới Luật Viện của lão phu!”

“Diệp Bắc Minh, lão phu là Thái Ất Mạc, đại trưởng lão đứng đầu Giới Luật Viện!”

“Nhanh bái ta làm thầy đi, ta bảo đảm từ nay về sau cậu có thể đi ngang tại Thần viện Thái Thương này, cho dù bị hậu duệ đế tộc ức hiếp tới trên đầu, thì lão phu cũng sẽ một chưởng vỗ chết hắn!”

Lời này vừa vang, một vài đệ tử mang trong mình huyết mạch đế tộc đều bối rối vuốt mũi!

Liên quan gì tới bọn họ đâu! Ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn lên người Bất Hủ Vấn Thiên. Hậu duệ đế tộc có rất nhiều nhưng huyết thống lại không thuần khiết!

Giống như Bất Hủ Vấn Thiên là hậu duệ trực hệ của tộc Bất Hủ thì phóng mắt khắp Thần viện Thái Thương cũng không được mấy người!

“Nhóc con, cậu còn chần chừ gì nữa?” “Chọn nhanh đi!" Đỉnh Phù Đồ cùng Thái Ất Mạc nóng ruột thúc giục.

“Diệp Bắc Minh, lão phu tới trước, chọn ta đi”, Tô Bi Vân một phát tóm lấy tay Diệp Bắc Minh.

Suốt toàn bộ quá trình, Trần Vũ Nhu vẫn đứng ngơ ngác há hốc miệng.

“Cái này có phải cũng quá khoa trương rồi hay không? Ba vị trưởng lão vậy mà đều nhìn trúng anh ta?”

“Anh ta rốt cuộc có điểm nào nổi bật cơ chứ? Không phải chỉ là... chỉ là chống đỡ ở núi Ngộ Đạo một tiếng đồng hồ thôi sao? Mình... mình cũng có thể trụ lại hơn một trăm nhịp thở...”

Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Nhu biến sắc, hình như cũng có chút nghịch thiên thật!

"Ba vị trưởng lão à, cái này..." Diệp Bắc Minh cau mày. Vô cùng khó xử!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.