Diệp Bắc Minh mắt sắc chỉ ngay về phía Bất Hủ Vấn Thiên: “A, chính là anh tai”
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng chốc đều dán chặt lên người Bất Hủ Vấn Thiên!
Ba người đồng thời cau mày.
Không ngờ người đó lại chính là Bất Hủ Vấn Thiên!
“Nhóc Diệp, thân phận người này đặc biệt, nếu không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn thì thôi quên đi”, Tô Bi Vân liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi quay đầu nhìn Bất Hủ Vấn Thiên!
“Bất Hủ Vấn Thiên, cậu cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Bất Hủ Vấn Thiên lạnh như băng!
Ánh mắt của ba Tế Đạo đều đổ dồn lên người mang đến áp lực rất lớn cho hắn!
Cho dù là tộc Bất Hủ cũng không thể vì hắn mà đắc tội với ba cường giả Tế Đạo của Thần viện Thái Thương được!
Huyết lão nghỉ hoặc truyền âm tới: “Công tử, tại sao cậu lại nằng nặc muốn giết Diệp Bắc Minh?”
“Kẻ này hình như đâu có khiêu khích gì tới cậu?”
“Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Thái Ất Mạc đều nhìn trúng hắn, lão phu kiến nghị nên từ bỏ việc giết chết hắn!”
Bất Hủ Vấn Thiên rất cay cú! Vô cùng bực tức!
Hắn cũng không thể nói ra việc tên nhóc này đã cùng Côn Ngô Mật Phi...
Bỏ đi! Dù sao cũng không phải sự thật, mọi thứ đều là giả tưởng.
Thằng nhãi này chỉ là có tướng mạo hao hao, là khung cảnh mà Côn Ngô Mật Phi dựng lên, sau khi cân đo đong đếm lợi hại trong đó.
Giây tiếp theo.
Bất Hủ Vấn Thiên cười nói: "Ha ha ha, Diệp sư đệ, lúc đó ta chỉ là đùa giỡn thôi”.
“Chúng ta không đánh không quen có đúng không?”
Diệp Bắc Minh cười như không cười đáp: “Được thôi, vậy anh tiếp lấy một chiêu của tôi chuyện này coi như kết thúc!”
“Được!” Bất Hủ Vấn Thiên nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý.
Nhưng sâu nơi đáy mắt lại âm ỉ một tia rét lạnh, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định phải băm vẫm Diệp Bắc Minh ra thành vạn mảnh!
“Ra tay đi!”
Các đệ tử xung quanh nháo nhác tản ra, để lại một khoảng trống cho Bất Hủ Vấn Thiên và Diệp Bắc Minh!
"Huyết long, ra đi!” Diệp Bắc Minh khế quát.
Tiếng gầm của rồng vọng tới từ trong thân thể anh, một con huyết long vọt thẳng lên trời, mang theo cơn thịnh nộ ngất trời hóa thành một quyền!