Đế thủ hét lên: “Hỗn xược! Ta là Nữ Đế Dao Trì!”
“Cái tay này còn biết nói nữa? Còn là một cô gái?”, gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại.
Cô rất thông minh, ngay lập tức phản ứng lại: “Không đúng, Nữ Đế Dao Trì? Cô là mảnh đế thi bị trấn giữ ở nhà tù số bảy đó, cô quả nhiên chạy thoát ra ngoài rồi!"
“Tôi mặc kệ cô có phải là nữ đế gì đó hay không, mau rời khỏi... nơi đó của người đàn ông của tôi mau!”
Côn Ngô Mật Phi giận dữ hét lên.
Nữ Đế Dao Trì kiêu ngạo đáp: “Bổn đế nắm nơi này rất thuận tay”.
“Ngươi kêu bổn đế xuống thì bổn đế phải làm theo sao?”
“Nếu không xuống thì tôi đánh tới khi cô xuống!”
Mày liễu Côn Ngô Mật Phi dựng lên!
Những ngón tay búp măng nắm lấy hư không, một luồng sức mạnh cuốn tới, trong tay Côn Ngô Mật Phi liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nước biển!
Ép thẳng xuống phía dưới của Diệp Bắc Minh!
Kiếm khí quét ngang, cực kỳ mạnh mết
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, cấp tốc lùi lại né một kiếm này!
“Mật Phi, em muốn đánh cô ta hay là phế tôi thế?”
Côn Ngô Mật Phi giật mình, vội vàng thu lại kiếm: “Vậy anh mau kêu cô ta xuống, sao có thể để mặc cô ta nằm lấy nơi đó như vậy được!”
Sau khi Diệp Bắc Minh không ngừng khuyên ngăn thì Dao Trì mới buông tay. Giống như một làn khói hòa vào trong vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Trực tiếp tiến vào không gian bên trong của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ 108: “Diệp Bắc Minh, ngươi đúng là một tên gặp sắc quên nghĩa!”
Dứt lời liền khóa chặt tầng thứ 108!
Hơi thở biến mất.
“Dao Trì?”
Bất luận Diệp Bắc Minh có kêu gọi thế nào, Dao Trì cũng đều không trả lời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tiếng: “Nhóc con, cô ấy phong tỏa tầng thứ 108 rồi, cả tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa!”
"Hừ! Muốn cướp người đàn ông của tôi? Nữ đế thì đã sao?”, Côn Ngô Mật Phi khit mũi, còn ngạo mạn hơn của Dao Trì, vịn lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Cô nhảy lên treo cả người lên thân thể anh, mắt đẹp chớp chớp.
“Không ngờ anh thực sự thoát ra khỏi nhà tù số bảy, người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi em nhìn trúng quả nhiên không tồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: "Nếu đã thích tôi, tại sao còn phong ấn ký ức của tôi?”
“Còn không phải tại anh sao?”