“Một tỷ năm trước em đã là Đại Đạo tầng chín! Tám trăm triệu năm trôi qua, em vẫn mắc kẹt ở cảnh giới này!”
“Cho dù dùng nhiều năm như vậy em vẫn là thiên tài của tộc Côn Ngô! Cũng là con cưng của trời tại Thần viện Thái Thương!”
Nói tới đây cô thở dài một hơi, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: “Em tin cho anh thời gian một tỷ năm liền có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo!”
“Nhưng muốn chỉ dùng một năm để đạt được tới mục tiêu đó, không phải em không tin anh mà là hoàn toàn không có khả năng này!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày. Anh biết Côn Ngô Mật Phi sẽ không lừa dối mình! Cũng không cần thiết phải làm như vậy!
“Là do ngươi không làm được chứ ngươi tưởng rằng Diệp Bắc Minh cũng giống như mình sao?”
Giọng nói kiêu ngạo đầy lạnh lùng của Dao Trì vang lên.
Côn Ngô Mật Phi không chút khách sáo phản pháo lại: “Sao rồi? Không lế cô có thể khiến anh ấy đột phá tới Tế Đạo trong vòng một năm sao?”
Dao Trì vô cùng khinh thường đáp lại: “Nếu ta làm được thì sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười gần: “Vậy tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, từ nay về sau ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho cô!”
“Được!”
Dao Trì cười đầy tự tin: “Diệp Bắc Minh, vốn dĩ ngươi có thể ở lại núi Ngộ Đạo và thăng cấp tới tầm Đại năng tầng năm!”
“Nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dùng cách khác thôi!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nội đan của Tế linh!” ,Dao Trì nói.
“Tế linh là cái gì?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Côn Ngô Mật Phi ở một bên lại sửng sốt tới trợn tròn hai mắt.
“Người phụ nữ của ngươi biết đó, hỏi cô ta đi!”
Côn Ngô Mật Phi lần này hiếm khi không đấu võ mồm với Dao Trì, ngược lại
còn giải thích: “Là sinh linh có thể sánh ngang với cảnh giới Tế Đạo, không phải là con người!” ¡
“Có thể là yêu tộc, ma tộc, đều có thểi