Vài người thanh niên phía sau lập tức đi theo anh.
Cổ Tu ăn thịt, bọn họ chẳng lẽ không thể uống canh sao?
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi còn có Viên Tử Y, mặc dù không bì được với Côn Ngô Mật Phi.
Nhưng cũng đều là những mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Trịnh Khung tiến lên phía trước một bước, ngăn cản họ lại: “Công tử, không cần phải mạo hiểm vì một người phụ nữ”.
“Cha cậu có dặn dò, đợi bọn họ tới rồi tính, vả lại gần đây rừng Lạc Đường có chút kỳ quái...”
Sắc mặt Cổ Tu trầm xuống: “Trịnh Lão, lẽ nào ông sợ rồi sao?
“Một cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng như ông, lại sợ một tên Đại Năng tầng hai?”
“Cái này...
Vẻ mặt già nua của Trịnh Khung trở nên nghiêm túc: “Công tử, đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ”.
“Nếu không sợ, thì còn do dự cái gì?” “Ngụy Tường, ngươi ở lại chờ cha ta, những người khác đi theo ta”. ©ổ Tu bỏ qua lời cảnh tỉnh của Trịnh Khung, trực tiếp đuổi theo.
“A? Tại sao lại là tôi?”, Ngụy Tường thất vọng, ghen tị nhìn những người khác rời đi.
“Haiz”. Trịnh Khung giậm chân, mau chóng theo sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, đám người Cổ Tu đang đuổi theo cậu”.
Diệp Bắc Minh âm thầm cười lạnh: “Có người muốn chết, ngăn cũng không ngăn được”.
Vừa vào rừng Lạc Đường khoảng một trăm dặm. Grào!
Đột nhiên, một bóng đen lao tới làm gấy một cây cổ thụ vài người ôm không hết xuống, mùn cưa bay khắp nơi.
Mang theo một cơn gió tanh, lao về phía mấy người Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh vừa định hành động.
Côn Ngô Mật Phi dẫn đầu đã bước lên trước, bảo kiếm trong tay chém xuống.
Phụt! Bóng đen tách làm đôi, hóa ra là một con gấu đen khổng lồ dài gần 10 mét. “Hắc Ma Hùng, sức mạnh tương đương với cảnh giới Đại Năng tầng 5”.
“Tên nhóc này phải đi vào ít nhất mười ngàn dặm mới gặp phải, tại sao mới trăm dặm đã xuất hiện rồi?”
Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đó là chuyện bình thường, chỉ cần là nơi mà tôi xuất hiện, sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy”.
“Khi mọi chuyện không bình thường, chứng tỏ vận may của tôi đến rồi”. “Anh nói nhảm gì thế?”
Côn Ngô Mật Phi trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười cười, cũng không nói thêm.
Chậm rãi đi về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, xé nát bụng của Hắc Ma Hùng.
Từ bên trong lấy ra một viên tinh hạch màu đen, năng lượng trực tiếp phun ra.
Bóp nó làm đôi: “Dung Phi, Nhã Phi, thứ này có ích cho hai em”. “Sau này tìm cơ hội hấp thu nớ”.
“Anh Diệp, anh vẫn nên giữ lại nó đi”, hai người vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Thứ này đối với anh mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi”.
“Nhưng đối với hai em mà nói, nó đủ để tăng lên một cảnh giới lớn”.
“Lế nào hai em không muốn nâng cao sức mạnh của mình, trở thành cánh tay đắc lực của anh sao?”
Đôi mắt đẹp của họ khế bừng sáng. Không từ chối nữa mà nhận lấy tinh hạch của Hắc Ma Hùng.