Tên này từ đâu nhảy ra vậy!
Bản thân đã lộ ra thân phận của đế huyết Cổ tộc vậy mà còn dám ra tay với mình!
Đinh! Chiếc nhẫn chứa vật của Cổ Tu phát ra âm thanh giòn tan. “Tiếng gì vậy?”
“Đây là đá truyền âm của bạn đồng hành của tôi... nhất định là cha tới rồi!”, Cổ Tu vui mừng khôn xiết.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự oán độc!
“Nhãi con, nơi này cách ngoại ô của rừng Lạc Đường chưa đến ngàn dặm, nếu nhóm người của cha tao dồn toàn lực đuổi đến, thì trong vòng một trăm nhịp thở nữa sẽ tới nơi!”
“Cha tao là Đại Đạo tầng năm, khoảng cách này giống chỉ như ăn kẹo!”
"Nếu mày thức thời, tốt nhất là lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tao còn có thể cho mày một cơ hội!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong mắt Cổ Tu tràn đầy lạnh lùng, nhẫn chứa vật vừa lóe lên ánh sáng. Một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong tay hắn!
“Tu Nhị, tạ ơn trời đất con vẫn còn sống!”
Cổ Tông Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nguy Tường nói con đã đuổi theo cái tên Diệp Bắc Minh kia rồi? Bây giờ lập tức trở về cho bối”
“Tên nhãi đó cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết chết một vị trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương đó!”
“Còn cướp đi con dâu của tộc Bất Hủ ngay trước mặt mọi người. Con tuyệt đối đừng để tinh trùng lên não mà hồ đồ, trở về đây ngay!”
Nghe được lời này của Cổ Tông Hàn, sắc mặt Cổ Tu thoắt cái tái nhợt như giấy!
Hai hàm răng va lạch cách vào nhau! “Cha... cha nói....cha nói cái gì cơ?” “Diệp Bắc Minh.... hắn giết chết một vị Tế Đạo?”, Cổ Tu run lẩy bẩy hỏi lại.
Cổ Tông Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Tu Nhi, con sao thế? Con có phải là đã chạm trán với hắn rồi không?”
Cổ Tu rùng mình! Nhìn lên.
Vừa hay chạm phải gương mặt cười như không cười của Diệp Bắc Minh: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, cha mày có thể cứu được mày không?”
“Anh Diệp à.."
Cổ Tu toàn thân run rẩy, cho dù mất đi đôi chân vẫn nằm phủ phục trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng... a...”
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cổ Tu!
“Tu Nhi? Không!"