“Để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung còn tốt hơn ở bên cạnh các người! Lão phu đương nhiên sẽ không ép buộc người khác làm gì, Hồng
Hoang đế cung vẫn luôn hướng tới sự đồng thuận từ hai phía!"
“Hồng Hoang đế cung lựa chọn các người, nhưng cũng cần các người lựa chọn Hồng Hoang đế cung!”
“Nếu từ bỏ thì bây giờ có thể rời đi!”
Dứt lời.
Thạch Nghị bước sang một bên, cũng không nói thêm gì nữa!
Thái độ này khiến trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Tiểu Tháp à, ông cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hai cô nhóc này ở lại với cậu phải chịu nguy hiểm cũng quên đi, về cơ bản vào ngày thường cũng chỉ có thể ngây người ở trong tháp!”
“Tôi cho rằng để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung là một sự lựa chọn không tồi!"
"Ít nhất nhìn thái độ này của Thạch Nghị, còn tốt hơn nhiều so với đám người ở Thần viện Thái Thương kia!”
“Cũng không cần lo lắng họ nếu đến Hồng Hoang đế cung sẽ bị bắt nạt”.
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình!
“Hả? Anh Diệp, anh muốn đuổi chúng em đi sao?”
Đôi mắt Tiêu Nhã Phi thoắt cái đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống. Rồi một phát nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt lấy cổ anh mà nghẹn ngào: “Hu hu hu, em không muốn đi!” “Em và chị không dễ dàng gì mới tìm được anh!”
“Mới qua bao lâu đâu, Nhã Phi không muốn rời xa anh Diệp, cả đời này đều không muốn!”
Tiêu Dung Phi cũng cắn chặt môi hồng.
Là một người chị, cảm xúc của cô tương đối bị kìm chết
Nhưng.
Vẻ mặt bướng bỉnh đã nói lên tất cả!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, an ủi nói: “Em cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi rồi đó, hãy tới Hồng Hoang đế cung để nâng cao thực lực, sau này trở thành cánh tay phải của tôi không phải càng tốt hơn sao?” “Ngộ lỡ sau này các em tiến vào cảnh giới Tế Đạo, còn có thể bảo vệ
cho tôi nữa".
“Tôi cũng không cần phải ngày ngày bị một đám Tế Đạo truy lùng khắp
nơi”. Tiêu Nhã Phi cười khúc khích: "Em nào có năng lực đói” “Ngoan!” Diệp Bắc Minh tiếp tục xoa dịu: “Tới Hồng Hoang đế cung đi!” Tuy rằng Tiêu Nhã Phi không nỡ.