Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4711: Ông quả thực không xứng đáng làm cha của tôi!



Côn Ngô Thái Sơn nheo mắt lại: “Côn Ngô Mật Phi, mày cũng cho rằng như vậy sao?”

Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Côn Ngô Thái Sơn, năm đó ông từng nhìn tôi và mẹ với ánh mắt như thế nào vẫn nhớ chứ?”

"Nếu không phải tôi thức tỉnh thiên phú võ đạo thì e rằng tôi và mẹ ở tộc Côn Ngô ngay cả người hầu cũng không bằng!”

“Ông quả thực không xứng đáng làm cha của tôi!"

“Mày” Côn Ngô Thái Sơn phẫn nộ tới cực điểm.

Quay phắt đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hiểu Vân: “Con khốn mau nhìn con gái mà bà nuôi ra xem!”

“Vậy mà dám ngỗ nghịch với tôi, bà còn lời gì để nói không?”

Tô Hiểu Vân run rẩy bước lên phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy ưu sầu.

Bà ta khổ sở cầu xin: “Mật Phi à, mẹ cầu xin con, xin con nhận lỗi đi mà...”

Biểu cảm Côn Ngô Mật Phi phức tạp, tức giận hét lên: "Mẹ, người đàn ông này vẫn luôn coi mẹ như một công cụ!"

“Ngay cả con cũng là công cụ của ông ta, tại sao mẹ còn phải tủi nhục cầu toàn như vậy?”

Tô Hiểu Vân vẻ mặt mơ hồ: "Không có đàn ông, sao mẹ có thể sống được..."

“Tại sao không thể? Tại sao mẹ lại không thể sống cơ chứ?”, Côn Ngô Mật Phi gắt gỏng: “Mẹ không phải có con sao? Con không thể bảo vệ mẹ

sao?”

“Lúc con còn nhỏ Côn Ngô Thái Sơn có từng liếc qua mẹ lấy một cái không?”

“Có biết bao nhiêu người hầu của tộc Côn Ngô từng ức hiếp chúng ta?”

“Khi con lớn lên, thiên phú võ đạo tăng vọt lên đứng đầu tộc Côn Ngô, lúc đó ai còn dám bắt nạt chúng ta?”

"Mẹ ơi, sao mẹ lại nhu nhược đến thết”

Cả người Tô Hiểu Vân run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt, không ngừng lắc đầu: "Không được, không có cha con, chúng ta sống không nổi...”

“Mật Phi, mẹ van xin con, nhận sai đi mài” "Ha ha ha ha... "

Thấy Tô Hiểu Vân hèn yếu như vậy, Côn Ngô Thái Sơn cười đầy đắc ý: “Côn Ngô Mật Phi, mày đã nhìn thấy chưa?”

“Trên người mày chảy dòng máu của tao!” “Xương cốt của mày là tao cho, máu thịt của mày cũng là tao cho!” “Mày không thể thay đổi điều này!”

Tô Hiểu Vân hùa theo gật đầu: “Đúng vậy, Mật Phi à, ông ấy vĩnh viễn là cha của con!”

"Ha ha ha ha!"

Nhìn thấy thái độ này của Tô Hiểu Vân, Côn Ngô Mật Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng!

Cô ngửa mặt lên trời hét lớn: "Được, nếu đã như vậy, tôi liền trả lại máu thịt cho ông!”

Lời này vừa vang!

Côn Ngô Mật Phi liền vươn tay chụp vào không khí, một thanh trường kiếm lạnh băng rơi xuống tay cô!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.