Điều này thật quá kỳ lạ!
Lễ nào pháp tắc Luân Hồi thực sự có điều cấm ky nào đó, chỉ cần tu luyện thì sẽ xảy ra vấn đề sao?
"Có biết vì sao không?”
"Không ai biết!"
Giọng nói của Bất Hủ Cầm rất ngưng trọng: "Pháp tắc Luân Hồi quả thực rất mạnh. Nếu cùng cảnh giới mà triệu hồi được đạo đài Luân Hồi, gần
như là vô địch!”
"Cậu có lẽ là bị loại cảm giác mê hoặc đúng không? Đáng tiếc, cái giá cuối cùng của ưu điểm này chính là cái chết!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Bà cho rằng tôi sẽ sợ hãi sao?"
"Cho dù cấp bốn có vấn đề, tôi tu luyện đến cấp ba là dừng, chẳng phải là được sao?"
"Ha ha, ngây thơ"
Bất Hủ Cầm cười lạnh: "Người tu luyện pháp tắc Luân Hồi đều là sao chổi!”
"Bố mẹ, người thân, bạn bè của cậu nhất định rất khốn khổ phải không? Vì sự tồn tại của cậu đã hấp thụ hết vận may của họ!"
"Cho nên, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm lớn, rất có thể sẽ mất mạng!"
"Còn kẻ thù của cậu sẽ ngày càng nhiều. Nếu cậu dừng việc tu luyện pháp tắc Luân Hồi, cậu nghĩ rằng kẻ thù sẽ không giết cậu sao?"
"Bọn họ sẽ ép cậu phải tiến lên. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ tiến vào cấp. bốn, đến lúc đó cậu sẽ biết ý của ta!"
Nghe xong những lời của Bất Hủ Cầm.
Diệp Bắc Minh đứng yên ở chỗ cũ!
Diệp Bắc Minh đã nghe nói về số phận của mình.
Bây giờ một lần nữa nghe lại, trong lòng thấy hơi dao động! Lễ nào bản thân hắn thật sự là sao chổi?
"Cho dù là vậy thì tôi cũng chỉ ảnh hưởng đến những người xung quanh tôi!"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Liên quan gì đến người ngoài? Tại sao bà lại căm hận pháp tắc Luân Hồi như vậy?"
Giọng nói của Bất Hủ Cầm trở nên lạnh lùng: "Sau khi tiến vào cấp bốn thì cậu sẽ biết!"
"Đạo đài Luân Hồi là một cái hố không đáy, nó sẽ không ngừng nuốt chửng sức mạnh của cậu từng giờ từng phút!”
“Chỉ cần cậu không ngừng bổ sung sức mạnh, mới có thể cho đạo đài Luân Hồi ăn no được!”
"Đợi đến khi tài nguyên của cậu không đủ nữa, cậu có thể làm gì? Người tu luyện pháp tắc Luân Hồi cuối cùng cũng sẽ đi vào con đường tương tự, điên cuồng cướp bóc!"
"Một khi cậu bắt đầu cướp bóc, cậu cảm thấy bản thân cậu có trở thành kẻ thù của Bất Hủ tộc hay không?”
Nghe thấy câu này. Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ khó coi!
Vận may của bố mẹ, vận may của mười vị sư tỷ, vận may của một trăm vị sư phụ!
Còn có vận may của tất cả những người bạn tâm giao, chẳng lẽ đều bị hẳn hút hết hay sao?
Hắn có thể đi đến ngày hôm nay, chẳng lẽ thật sự là do đã giãm đạp lên máu và nước mắt của mọi người hay sao?