Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tiểu Tháp, ông giải thích cho cô ấy đi!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Thứ nhất, sau sự việc ở thành Hồng Hoang, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đã bị lộ, tộc Bất Hủ chắc chắn
biết rồi!"
“Có giấu cũng vô dụng, chỉ bằng thừa nhận luôn!"
"Thứ hai, tên nhóc này chắc chắn không có ý tốt, bổn tháp phỏng đoán, cậu ta đang dụ người của tộc Bất Hủ tới giết cậu ta đấy!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Tiểu Tháp, ông đừng có nói khó nghe thế, cái gì mà dụ hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Nhóc con, cậu cong mông một cái là †a biết cậu định làm gì!"
Dao Trì lạnh giọng nói: "Chỗ này là núi Bất Hủ, cho dù bọn họ ra tay với ngươi!"
"Ngươi có giết được bọn họ không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thở dài: "Dao Trì, cô là Đại Đế thật à?”
"Sao chẳng có tí mưu lược nào vậy? Tiểu Tháp, ông trả lời đi!"
Tháp Cán Khôn Trấn Ngục nói thầm: "Nhóc con, cậu giữ thể diện cho cô ấy tí đi! Hai ngày tới, đám người này của tộc Bất Hủ chắc chắn sẽ không ra tay, phải đợi đến hai ngày sau!"
"Hai ngày sau á?”
Dao Trì ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại: "Nhà tù số sáu! Cuộc chiến tông tộc!"
"Hít... Diệp Bắc Minh, ngươi định tóm cả mẻ những người có địch ý với ngươi đấy à?”
Thế thì độc ác quái
Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
"Ê, Diệp Bắc Minh!"
Bất Hủ Nhan đuổi kịp, hơi giận hỏi: "Anh chạy nhanh thế làm gì hả? Chị Lộng Nguyệt đang định xin lỗi anh rồi mà."
"Sao anh không nể mặt chị ấy? Chị Lộng Nguyệt là chị cả của tộc Bất Hủ chúng tôi, con người chị ấy tốt lắm."
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cho nên cô tới để nói giúp cô ta à?" "Tôi..."
Nói xong. Đôi mắt xinh đẹp của Bất Hủ Nhan trầm xuống, lâm vào trầm tư!
Lát sau, cô ta hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, hay là cuộc chiến tông tộc hai ngày sau, anh đừng đi nữa."
"Anh cứ trốn ở chỗ tôi trước đã, đợi mọi người tiến vào cuộc chiến tông tộc hết, anh cầm lệnh bài của tôi rồi rời khỏi tộc Bất Hủ!"
Cô ta lấy ra một miếng lệnh bài màu vàng. Nhét vào tay Diệp Bắc Minh!