Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4830: Mồm không ngừng lặp đi lặp lại một câu!



Một ngày sau.

Bên ngoài Vạn Y Cốc.

Trước một không gian rộng lớn, hàng trăm ngàn người đang đứng chờ.

"Vạn thần y, cầu xin ông hãy cứu tôi... Tôi bị thương do thiên kiếp, đã tìm kiếm vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng họ đều không thể làm gì! Họ đều nói rằng nếu thần y của Vạn Y Cốc không thể cứu được, thì tôi chắc chắn sẽ chết!”

Một ông lão đang quỳ trên mặt đất.

Mồm không ngừng lặp đi lặp lại một câu!

Binh! Binh! Binh!

Ông lão không ngừng dập đầu vào một cục đá trên mặt đất, trán đã chảy máu từ lâu!

Cách đó không xa, một phụ nữ trẻ đang ôm đứa con trong tay, khóc nức nở: "Thần y, xin hãy cứu con tôi..."

"Mẹ... mẹ, mẹ đừng chết! Thần y, Vạn thần y, cầu xin ông cứu mạng mẹ tôi!” Một thah niên đang quỳ trên mặt đất, hướng về phía lối vào của Vạn Y Cốc, không ngừng cầu xin.

Đàn ông, đàn bà, thiếu phụ, người già, trẻ nhỏ!

Những người này đều đang quỳ trên mặt đất, đều tới đây xin được chữa bệnh!

Qua cửa cốc, có thể thấy sự bình yên ở trong Vạn Y Cốc. Giống như một xứ sở thần tiên! Bên ngoài lại vang lên đủ loại tiếng cầu xin, trái ngược hoàn toàn!

Không chỉ vậy, hàng chục thanh niên mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế ở cửa cốc.

Vừa căn hạt dưa, vừa ăn bánh ngọt. Đối mặt với những người đến xin chữa bệnh, lại cười đùa: "Dương sư: huynh, thiếu phụ kia nhìn cũng được, anh xem con của cô ta lại sắp chết

rồi!"

"Để cô ta ở lại với anh đêm nay, ngày mai sắp xếp cho cô ta gặp sư phụ?”

Dương sư huynh đang ngồi trên ghế tựa.

Đứng sau lưng anh ta là một cô gái trẻ đang trong độ tuổi trưởng thành, căn chặt đôi môi đỏ mọng!

Năm ngón tay thanh tú của cô siết chặt vai Dương sư huynh!

Nghe vậy, thân thể mảnh dẻ của cô run lên, tay bất giác siết chặt hơn! "Hả?"

Dương sư huynh cau mày.

Thanh niên bên cạnh giáng một cái tát xuống, đánh cô gái quỳ trên mặt đất: "Đồ vô dụng đáng chết, vụng về đến thế à? Làm đau Dương sư huynh thì bố mẹ cô cũng đừng mong được sống nữa!”

"Xin lỗi...hu hu hu, xin lỗi, tôi biết mình sai rồi!"

Cô gái quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

Dương sư huynh không có hứng thú, xua tay: "Cho cô ta cút đi!"

"Vâng!"

Thanh niên đứng cạnh cô gái bước lên một bước, đá bay cô gái.

Cô gái đập mạnh vào tảng đá ở phía xa và phun ra một ngụm máu tươi!

Anh ta nhả ra một câu vô cùng thương xót: "Đừng nói là chúng tôi không chăm sóc cô. Sáng mai đưa bố mẹ cô đến cửa cốc tìm chúng tôi!"

"Cảm ơn, cảm ơn!" Cô gái vừa nôn ra máu, vừa quỳ trên mặt đất. Không ngừng dập đầu, vô cùng biết ơn bò ra ngoài!

Những người khác có mặt ở đó dường như không hề ngạc nhiên, dường như hoàn toàn ngây ra trước tất cả mọi việc!

Dương sư huynh liếc nhìn.

Thanh niên lập tức bước tới chỗ thiếu phụ đang ôm đứa trẻ, trong mắt anh ta tỏa ra ánh sáng rực lửa!

"Cảm ơn!"

Thiếu phụ vẻ mặt vui mừng khôn xiết, ôm đứa con chạy tới cửa cốc: "Các người thật sự có thể cho tôi gặp Vạn thần y sao?”

Thanh niên có chút không vui: "Nhìn thấy Dương sư huynh mà còn đứng nói chuyện?"

Thiếu phụ phản ứng ngay lập tức, quỳ xuống đất không chút do dự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.