Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4884: Anh đưa tay ra bắt!



Vẻ mặt như trông thấy quỷ!

Bọn họ biết, cỗ thi thể khô héo đó chính là Đế Thi bị phong ấn! Nhưng chắc chắn Bất Hủ Lộng Nguyệt không biết!

Lễ nào, những gì con bé nói là thật? Có một cỗ năng lượng thần bí đã xuyên qua tổ địa của tộc Bất Hủ, còn thiêu rụi cỗ Đế Thi đó?

"Động Hư đại ca, là ai ra tay vậy?"

Bất Hủ Cầm nuốt ngụm nước miếng, truyền âm, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

Ánh mắt Bất Hủ Động Hư lóe lên: 'Mặc kệ là ai, khối thi thể Đại Đế này cũng nên hủy diệt đii'

'Đế thi bị hủy diệt, nhà tù số sáu sụp đổ, chẳng qua sự tồn tại của nhà tù số sáu cũng không có ý nghĩa quá quan trọng với tộc Bất Hủ chúng ta, chỉ tiếc cho số bảo vật mà tổ tiên để lại thôi!'

Nhưng.

Tổ điện bị phá hủy, sớm muộn gì nhà tù số sáu cũng sập hoàn toàn!

Diệp Bắc Minh không lấy được Bất Hủ Đế Kim, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn sẽ thuộc về tộc Bất Hủ!

Nghĩ đến đây.

Bất Hủ Động Hư mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, xem ra cậu chưa lấy được Bất Hủ Đế Kim nhỉ?"

"Nếu đã vậy, máu Hỗn Độn và mẫu thạch Hỗn Độn..." Ông ta còn chưa nói xong. Diệp Bắc Minh cắt ngang luôn: "Ai bảo tôi chưa lấy được?”

Anh nhẹ nhàng nhấc tay, lòng bàn tay hiện ra một khối kim loại cỡ bằng hạt đậu!

Chính là Bất Hủ Đế Kiml

Diệp Bắc Minh cố ý để lại một miếng nhỏ!

"Cái gì? Đây... Khuôn mặt già của Bất Hủ Động Hư lập tức đen lại, suýt thì hộc máu!

Diệp Bắc Minh đưa tay ra: "Dám cược dám thua, trả mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cho tôi!"

Khuôn mặt già của Bất Hủ Động Hư biến ảo bất định, đôi mắt già nua đỏ ngầu!

Ông ta trầm mặt, không nói một lời, ánh mắt toát ra hàn ý!

Vào khoảnh khắc này, ông ta có suy nghĩ muốn cầm lấy kiếm Bất Hủ, cưỡng chế giết Diệp Bắc Minh!

"Động Hư đại ca, đừng xúc động! Anh đừng quên đã đồng ý với em điều gì?"

Bất Hủ Cầm thấy thế, giật mình vội vàng truyền âm: 'Tên nhóc này có thực lực rất khủng bố, nếu không thể một kích tất sát!'

"Thì thứ chờ đợi tộc Bất Hủ chúng ta, sẽ là sự trả thù không ngừng nghỉ!"

Bất Hủ Động Hư cố kìm lại sát ý trong lòng.

Ánh mắt lóe lên!

Ông ta kinh ngạc phát hiện, khóe môi Diệp Bắc Minh cong lên mang theo vẻ chế giễu và đùa cợt: 'Chuyện gì thế này? Không có chuyện tên nhóc này không cảm nhận được sát ý của mình, tại sao cậu ta vẫn có thể ung dung bình tĩnh như vậy?"

"Chẳng lẽ cậu ta có cách chống lại kiếm Bất Hủ? Không thể nào!'

"Thế tại sao cậu ta lại cười như vậy? Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề!'

Càng nghĩ.

Bất Hủ Động Hư càng thấy hãi!

Khi tiếp xúc với ánh mắt Diệp Bắc Minh, lưng ông ta toát mồ hôi lạnh!

Đó là một đôi mắt lạnh băng vô tình, có bảy phần lãnh đạm, ba phần chế giễu.

Tựa như chỉ cần Bất Hủ Động Hư dám ra tay, thì ngay giây sau, sẽ là giờ chết của ông ta!

"Ha ha ha ha, Diệp công tử, cậu thắng rồi! Bất Hủ Động Hư cười to, vung tay lên.

Một khối mẫu thạch Hỗn Độn to cỡ chậu rửa mặt, và một lọ máu Hỗn Độn, bay về phía Diệp Bắc Minh!

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, tộc Bất Hủ khá thông minh đấy nhỉ!"

"Bổn tháp còn tưởng lại phải đại khai sát giới cơ!" Diệp Bắc Minh không trả lời.

Anh đưa tay ra bắt!

"Mẫu thạch Hỗn Độn? Máu Hỗn Độn! Chuyến đi đến tộc Bất Hủ lần này, không hề uổng công!" Một giọng nói cực kỳ kích động vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy.

Một chiến thuyền cổ xưa đang trôi nổi trên không trung quảng trường!

"Nhóc con, dừng tay! Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn này, Thái Hư tông bọn ta lấy rồi!"

"Hai viên đan dược này, coi như đền bù cho cậu!"

Nói xong.

Hai viên đan dược màu đỏ đập lên cánh tay Diệp Bắc Minh như thể đang bố thí cho ăn mày vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.