Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4916: Đồng ý dễ dàng như vậy sao?



Đồng ý dễ dàng như vậy sao?

Diệp Bắc Minh có một trực giác là có bãy!

"Tiền bối, tại sao ngài lại chọn tôi?”

"Là cậu tự mình tìm tới!"

Ông lão mặc áo vải lanh cười như không cười.

Diệp Bắc Minh giật mình, lắc đầu: "Tiền bối, ngài có thể đổi một yêu cầu khác được không?” Ông lão mặc áo vải lanh còn chưa kịp mở miệng thì bà lão bên cạnh đã nói:

"Chúng tôi đã canh giữ ở đây hàng tỷ năm rồi, ngoại trừ cần một ngườ thì không có yêu cầu gì khác!"

"Nếu như cậu đồng ý trở thành người bảo vệ Hoang vực, tôi có thể cho cậu mượn chuông Hồng Hoang!" Một ông lão gầy gò khác nói.

Diệp Bắc Minh hỏi: "Sau khi trở thành người bảo vệ Hoang vực thì có hạn chế gì không?”

Ông lão mặc áo vải lanh nói: “Đời này sẽ không bao giờ có thể rời khỏi thành Hồng Hoang được nữa.”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Làm phiền rồi, tạm biệt!" "Chờ một chút!"

Ông lão mặc áo vải lanh bước tới, đứng trước mặt Diệp Bắc Minh. "Tiền bối, còn có chuyện gì sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Ông lão mặc áo vải lanh cười khẩy: “Nhóc con, đây là nơi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

"Nếu tôi đã quyết định cậu là người kế nhiệm của bốn người chúng tôi, vậy thì cậu cũng đừng hòng rời đi!

Dứt lời. Ông ta duỗi ra một bàn tay khô khốc, chộp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt, khi ông ta sắp chạm vào Diệp Bắc Minh, vèo! Diệp Bắc Minh biến mất một cách cực kỳ quỷ dị!

Ông lão mặc áo vải lanh chụp hụt, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc: "Hư Không Thuật? Hay cho tên nhóc này, lại học trộm Hư Không Thuật

của tộc Bất Hủ!"

"Tuy nhiên, cho dù đó là Hư Không Thuật thì cậu có thể rời khỏi đây được sao?”

"Phong ấn!" Ông lão mặc áo vải lanh dậm chân. Vùt

Phép tắc lĩnh vực của cảnh giới Tế Đạo cấp bảy đột nhiên mở ra, trong nháy mắt Diệp Bắc Minh đã bị thu vào trong đó!

Diệp Bắc Minh cau mày, ông lão mặc áo vải lanh xuất hiện sau lưng anh, một bàn tay khô khốc đặt lên vai anh: "Nhóc con, ở lại đi! Tất cả truyền thừa của bốn người chúng tôi đều có thể truyền lại cho cậu."

"Ở lại đây không có gì là không tốt cả! Ngay cả chuông Hồng Hoang cũng có thể cho cậu tùy ý sử dụng!"

"Trong phạm vi thành Hồng Hoang, cậu tuyệt đối là vô địch, toàn bộ Nguyên Thủy Chân Giới không ai có thể làm gì cậu!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: "Tiền bối, ông muốn dùng thủ đoạn mạnh sao?"

Cổ Chung Thư khịt mũi lạnh lùng và tát về phía con huyết long. Gào——†

Một tiếng vang lớn rung chuyển trời đất, con huyết long nổ tung!

Sóng năng lượng như vụ nổ hạt nhân nở rộ, Cổ Chung Thư lập tức lùi lại vài nghìn mét, kinh ngạc nhìn bàn tay khô khốc của mình!

Có một vết thương sâu tận xương, máu liên tục chảy ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.