Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4941: Tự mình đi ra?



Diệp Tiêu Dao trợn mắt nhìn hắn: "Một chút thành phủ cũng không có, mất bình tĩnh như vậy sao?”

"Ngươi không thể tìm được thần hồn của cô gái kia, ngươi phải để cô ấy tự đi rai"

"Tự mình đi ra?”

Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: "Tiền bối, người có cách gì không?”

Diệp Tiêu Dao thở dài: "Bỏ đi, cho dù ta giúp ngươi một lần, rất có thể thần hồn của ta sẽ sớm tán hơn!"

"Nhưng giúp ngươi cũng chính là giúp bản thân ta, vậy nên cũng đành!”

"Nếu như đêm nay ngươi lại vào đây, ta sẽ giúp ngươi tìm được thần hồn của cô ấy!"

Nói xong. Một sức mạnh không thể cưỡng lại lao tới!

Diệp Bắc Minh bị đẩy ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, hẳn muốn khởi động một lần nửa, trở lại nghĩa địa Hỗn Độn để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện nghĩa địa Hỗn Độn đã bị phong tỏa hoàn toàn!

Ngay cả hắn, một túc chủ, cũng không mở được!

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Bắc Minh không hiểu gì, liền hỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

"Tiểu tử, cậu chỉ là túc chủ của nghĩa địa Hỗn Độn mà thôi! Những tấm bia mộ bên trong mới là chủ nhân thực sự của nghĩa địa Hỗn Độn. Chủ nhân không muốn cho cậu vào, cậu đi vào được mới là lạ!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một câu.

Liền không có âm thanh gì nữa!

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Vừa muốn nghỉ một lát!

Ba bốn bia ngọc truyền âm liền lơ lửng trong không trung trước mặt hắn!

Giơ tay rat

Một thần lực được truyền vào trong đó, giọng nói của Diệp Quỳnh vang lên từ trong tấm bia ngọc truyền âm: "Bắc Minh, sắp đến giờ rồi, tôi đang đợi anh ở ngoài núi Huyền Phù.”

"Bắc Minh, sắp đến giờ rồi, anh vẫn còn chưa xong à?"

"Diệp Bắc Minh, đến giờ rồi!"

"Diệp Bắc Minh, anh đang làm gì vậy? Bữa tiệc tối nay rất quan trọng, đặc. biệt tổ chức để chào đón anh đấy, nếu anh không đi thì ít nhất cũng phải đưa ra

một lý do chứ!"

Âm thanh của bia ngọc thứ hai, bia ngọc thứ ba, thứ tư lần lượt vang lên!

Đại điện của nhà họ Diệp vô cùng rộng lớn!

Từ lúc bước vào đại điện, tổng cộng có một trăm bậc thang dẫn đến nơi cao nhất của đại điện!

Mỗi bậc thang rộng hơn trăm mét, nói là bậc thang, nhưng nó giống một quảng trường được xếp chồng lên nhau từng tầng, từng tầng một!

Bậc thang đầu tiên gần như chật kín người!

Hơn chục người ngồi chung một bàn, rất đông!

Bậc thang thứ hai, mỗi bàn có ít hơn một hoặc hai người!

Phía sau dần dần ít dần!

Sau khi đến bậc thứ 50, đã là hai người ngồi chung một bàn!

Bậc thứ 70 hoặc 80, gần như một người một bàn!

Những trưởng lão cảnh giới Tế Đạo đều ngồi từ cấp chín mươi trở lên! Vị trí cao nhất, chỉ có hai chiếc bàn!

Một thiếu niên cực kỳ trẻ tuổi, thánh tử của nhà họ Diệp, Diệp Mặc!

Ngồi bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên vô cùng uy nghiêm, người đứng đầu nhà họ Diệp ở Trung Châu, Diệp Tinh Khung!

Ở bậc thang thứ 99 chỉ có hai người, một người chính là thanh niên câu cá đó, một ông già lưng gù đứng phía sau hầu hạ.

Vị trí còn lại vẫn còn trống! "Thời gian mở tiệc đã qua rồi, Diệp Tiêu Dao sao còn chưa tới?"

"Người ta đã đổi tên rồi, từ nay không gọi là Diệp Tiêu Dao nữa, mà là Diệp. Bắc Minh!”

"Quan tâm hắn gọi là Diệp Tiêu Dao hay Diệp Bắc Minh làm gì chứi Cái tên này chỉ là mật danh, gọi thế nào cũng được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.