Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4945: Dừng ở bậc thang thứ năm mươi mấy



Diệp Quỳnh đang ở trên bậc thang thứ năm mươi mấy, cô ta kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, cái miệng nhỏ hơi hé, đầu óc trống rỗng!

"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?” Giọng Diệp Mặc lạnh lẽo, như vọng lại từ địa ngục Cửu UI

Cái loại hàn ý vô tận kia, khiến cho từng người trong đại điện không kìm được lạnh run!

Nét mặt Diệp Tỉnh Khung cũng sa sầm: "Diệp Bắc Minh, tôi nể tình cậu về gia tộc lần đầu, nên không chấp nhặt chuyện cậu nói năng lung tung!"

"Diệp Mặc là thánh tử được gia tộc công nhận, cậu đừng hồ nháo nữa! Quay. về vị trí của cậu ngay lập tức, tôi sế làm như chưa từng xảy ra chuyện này!"

Mọi người sốc!

Lại còn coi như chưa từng xảy ra chuyện này ấy hả?

Diệp Tinh Khung thiên vị Diệp Bắc Minh quá rồi đấy!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Gia chủ, tôi không hề nói năng lung tung."

"Trước khi vào đại điện, tôi thấy bên ngoài có dựng một tấm bia đái! Ghi chép trên tấm bia chắc là gia quy nhà họ Diệp nhỉ?"

"Đúng vậy, thế thì sao?" Diệp Tinh Khung gật đầu, nhíu mày. Diệp Bắc Minh cười: "Vậy thì đúng rồi!"

"Trên gia quy có bảo, bất cứ vị trí nào ở nhà họ Diệp, ai giỏi sẽ được ngồi! Nhà họ Diệp khuyến khích người trẻ phấn đấu, cạnh tranh, xông pha, đúng chứ?”

Diệp Tinh Khung gật đầu: "Đúng vậy!"

"Cái đó thì có liên quan gì với cậu?"

Mười mấy vạn người ở đây cũng ù ù cạch cạch không hiểu ra làm sao! Đúng vậy!

Gia quy này thì liên quan gì với Diệp Bắc Minh?

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Theo gia quy, vị trí Thánh tử, người giỏi thì được ngồi!"

"Anh ta có thể làm Thánh tử, tại sao tôi không thể làm chứ?" Nói xong, anh còn liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái!

Mười mấy vạn người đang có mặt ở đây đều sửng sốt!

"Ha ha hai Ha ha ha ha... ha ha ha hai"

Diệp Mặc tức quá hóa cười, bả vai rung mạnh: "Người giỏi thì được ngồi, Diệp Bắc Minh, cậu là cái người giỏi' đó sao?"

"Nhóc con, chắc không phải cậu nghĩ thực lực của cậu có thể làm lung lay vị trí của bản Thánh tử đấy chứ?"

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.

Anh đi thẳng đến trước mặt Diệp Mặc, rồi bật ra một chữ: "Cút xuống!"

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: "Nhóc con, cậu vội tìm đường chết đấy

àm"

Diệp Bắc Minh truyền âm: "Với thực lực của tôi, cảnh giới Tế Đạo tầng chín

tới, tôi cũng có thể tự bảo vệ mình!"

"Cộng thêm 'thân phận của tôi, dù tôi có nháo đến lật trời, nhà họ Diệp cũng

sẽ không làm gì tôi!" "Có thể tự tung tự tác, sao tôi phải e dè?" "Hình như cũng có lý!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút, nghe câu trả lời đó xong thì hoàn toàn im lặng!

"Con mẹ nó, cậu muốn chết đây mài" Diệp Mặc vỗ bà đứng dậy, sát ý bắn ra!

Anh ta nhấc tay đấm ra một quyền, hổ gầm rồng ngâm, cú đấm dội thẳng đến ngực Diệp Bắc Minh!

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng năm bùng nổi! Gào!

Diệp Bắc Minh cũng đấm lại, nắm đấm của hai người va chạm với nhau!

Bụp! Nắm tay của Diệp Mặc nổ tung, máu bắn tung tóel

Diệp Bắc Minh không có ý định dừng lại, một chân quét ngang qua, Diệp. Mặc vội vàng phòng thủ!

Bịch!

Căn bản không đỡ được, cú đá trúng ngay hông anh ta, một cơn đau xé ruột

xé gan truyền đến! "Oe..." Diệp Mặc nôn hết rượu và thức ăn vừa ăn ra! Đang định bò dậy, cú đá thứ hai đã đến!

Diệp Mặc còn chưa đứng vững, đã bay ra ngoài như một con chó chết, lăn thẳng xuống bậc thang, xô đổ mấy trăm cái bàn!

Cuối cùng.

Dừng ở bậc thang thứ năm mươi mấy, vừa khéo lăn xuống ngay trước mặt Diệp Quỳnh! “Này...

Diệp Quỳnh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mọi chuyện!

Toàn bộ đại điện nhà họ Diệp, im lặng như nghĩa địa, không có một tiếng

động nào!

Mười mấy vạn người đang có mặt tại đây nhất loạt đứng lên, ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên chắp tay sau lưng đứng ở cuối bậc thang thứ 100!

Diệp Bắc Minh!

"Thánh tửi"

"Diệp Bắc Minh, cậu thật to gan, không ngờ cậu dám ra tay với Thánh tử?"

"Người đâu, bắt tên này lại cho tôi, dám phản kháng, giết không tha!" Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo ủng hộ Diệp Mặc đang cực kỳ phẫn nộ hét lên.

Mười mấy bóng dáng nhảy ra, xông về phía Diệp Bắc Minh đang đứng cuối bậc thang!

"Thánh tử ư? Loại phế vật này mà cũng xứng gọi là Thánh tử sao? Một tỷ tám trăm triệu năm trước, tôi chính là Thánh tử nhà họ Diệp, năm đó tôi bị người †a ám sát, sau đó mất tích!"

"Các người phải nhớ rằng, tôi mất tích chứ không chết!"

"Từ xưa đến nay, nhà họ Diệp chỉ có một Thánh tử, nếu tôi chưa chết, tên Diệp Mặc này có được tính là Thánh tử không? Hửm?”" Diệp Bắc Minh quát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.