Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh đi tới bên ngoài hang Thần Ma. Phía trước ma khí ngút trời, quỷ khí dày đặc!
Có vô số thung lũng và khe núi, rõ ràng đang là buổi trưa, lúc dương khí mạnh nhất nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác u ám!
Trùng hợp thay, ngoài đám người Diệp Bắc Minh, còn có một nhóm người khác đang đứng ở ngoài hang Thần Ma!
"Tiểu thư, còn có người khác tới!"
Một ông lão mặc áo xám bước tới chỗ người phụ nữ đeo khăn che mặt.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng lớn, cả người ẩn dưới tấm áo. choàng: "Không cần phải để ý đến bọn họ, có rất nhiều con đường vào hang Thần Ma, chúng ta chưa chắc sẽ đi cùng một con đường!"
Ngẩng đầu lên.
Nhìn lên bầu trời!
Vào buổi trưa, âm khí trong hang Thần Ma yếu nhất!
"Đi"
Người phụ nữ mặc áo choàng quát khẽ, cả nhóm nhanh chóng tiến vào hang Thần Mat
Lạc Lâm nhịn không được: "Anh Bắc Minh, chúng ta cũng đi thôi!"
Diệp Quỳnh tiến lên đứng trước mặt Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, nghe tôi khuyên đi, đừng đi vào!"
"Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hơn nữa bản thân hang Thần Ma cũng là một nơi nguy hiểm, cậu..."
Lạc Lâm trực tiếp ngắt lời: "Anh Bắc Minh, sợ gì chứ?"
"Ngoại trừ tôi ra, còn có bốn người khác ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, cho dù gặp phải quái vật mạnh mế nào đó, chẳng lẽ chúng ta không thể chạy trốn được sao?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh tự tin: "Diệp Quỳnh, có phải cô quá cẩn thận không?"
Anh đề nghị: “Hay là cô quay về đi?”
"Đúng vậy!"
Lạc Lâm mỉm cười gật đầu: "Diệp Quỳnh, nếu cô sợ thì cứ về đi!"
"Gô biết tại sao tôi là người xếp thứ 13 trên bảng xếp hạng Đế Huyết, còn cô lại xếp ngoài thứ 50 không?”
"Bởi vì cô quá nhát gan, không có can đảm!"
"Bắc Minh, tôi thật sự cảm thấy có gì đó không đúng!" Lông mày của Diệp Quỳnh nhíu chặt.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không hề nghe: "Tôi đã quyết định!"
Nói xong, anh trực tiếp dẫn đầu tiến vào hang Thần Mat
Lạc Lâm liếc nhìn.
Bốn ông lão cảnh giới Tế Đạo nhanh chóng đi theo!
Cô ta chặn trước mặt Diệp Quỳnh, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Diệp Quỳnh, đây là chuyện giữa tôi và anh Bắc Minh, nếu cô biết điều thì cút khỏi đây cho tôi!"
"Nếu phá hoại việc tốt của tôi, tôi cam đoan sẽ khiến cô hối hận!"
Diệp Quỳnh nghiêm nghị nói: "Lạc Lâm, Bắc Minh rất quan trọng đối với nhà họ Diệp, nếu cô dám làm tổn thương cậu ấy, tôi cam đoan nhà họ Diệp sẽ không tha cho cô đâu!"
Lạc Lâm sửng sốt.
Đột nhiên cô ta cười lớn!
"Ha ha, Diệp Quỳnh, cô đang nghĩ gì vậy, làm sao tôi có thể làm tổn thương anh Bắc Minh được?”
"Có phải cô đã quá nhạy cảm rồi không? Quên đi, tôi khuyên cô nên quay về đi, đừng cản trở chúng tôi vun bồi tình cảm!"
Nói xong cô ta nhanh chóng đi theo! "Tiểu thư, nên làm gì bây giờ?" Sau khi Lạc Lâm rời đi, một ông lão từ phía sau Diệp Quỳnh tiến tới.
Sắc mặt Diệp Quỳnh liên tục thay đổi: "Đi theo, dù thế nào cũng không thể để Bắc Minh xảy ra chuyện được!"
Vừa đi được không xa, Diệp Bắc Minh phát hiện bốn người cảnh giới Tế Đạo cấp sáu do Lạc Lâm phái tới đang theo sát xung quanh anh như hình với bóng!
Trông giống như đang bảo vệ. Trên thực tế lại có ý đồ chặn đứng mọi lối thoát của anh!
"Ha ha, tiểu Tháp, xem ra bọn họ muốn chơi thật rồi!" Diệp Bắc Minh âm thầm cười nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Những người này không phải là đối thủ của cậu, Lạc Lâm là một người phụ nữ rất có tâm kế, không ngu ngốc như
vậy!"
"Cậu cẩn thận trong hang Thần Ma còn có những nguy hiểm khác, có thể là đồng bọn của cô taI"
"Biết." Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu.
Lúc này, Lạc Lâm rốt cuộc đuổi kịp: "Anh Bắc Minh, sao anh lại đi nhanh như vậy!"
Phía sau Lạc Lâm, Diệp Quỳnh dẫn theo năm ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp ba, cấp bốn, sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi thay đổi!
"Tại sao cô lại vào đây?"
"Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
“Tôi thực sự không cần cô bảo vệ...”