Chương 504
Cao Đỉnh Thiên biết cậu thanh niên này sát phạt quả quyết, nếu mình dám nói nhảm, dù là người đứng đầu Cảng Đảo, e rằng cũng sẽ bị đánh gục!
Bốp bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.
Sau đó, một cậu thanh niên mở miệng: “Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Cao Đỉnh Thiên, nói thế nào chứ Cảng Đảo cũng là địa bàn của ông mà?”
“Sao vậy, khác gì chó đâu, người ta làm nhục ông như vậy mà không dám hé răng một câu?”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn lại.
Kinh ngạc!
Ai vậy? Lá gan lớn thế, dám giễu cợt Cao Đỉnh Thiên?
Ánh mắt mọi người rơi vào người một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Hắn mặc đồ thường ngày, đi giày thể thao, rất khiêm tốn.
Mày kiếm mắt sáng!
Mặt đao tước!
Da thịt trắng nõn!
Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm chưa tỉnh ngủ, bất cần đời.
Khóe miệng mang theo giễu cợt nhàn nhạt, giống như tất cả mọi người trên đời này ở trong mắt hắn đều là kiến hôi.
Điều khiến người ta càng khiếp sợ chính là khoảnh khắc Cao Đỉnh Thiên nhìn thấy người này, ông ta không dám tức giận, ngược lại còn nói với anh: “Cậu Long, cậu nói đúng”.
Cậu Long?
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Ai có thể khiến Cao Đỉnh Thiên đứng đầu Cảng Đảo phải kính sợ như vậy!
Còn họ Long? Khiến Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhà họ Long Cổ Võ.
“Vốn dĩ tôi đến Cảng Đảo để đưa Vương Trường Sinh về đúc kiếm cho người trong nhà…”
“Chậc chậc chậc, không ngờ lại được xem kịch hay”.
Long Hạo Hiên tặc lưỡi nói.
Hắn chậm rãi đứng lên nói: “Cao Đỉnh Thiên, ông cầu xin tôi, tôi giúp ông giết hắn”.
Mắt Cao Đỉnh Thiên sáng lên, vội vàng nói: “Cậu Long, tôi cầu xin cậu giúp tôi giết hắn!”
“Ha ha ha ha ha, vui, vui lắm!”
Long Hạo Hiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như một tên thần kinh!
Hắn cười chảy cả nước mắt.
Một giây tiếp theo.
Tiếng cười ngừng lại.
Con ngươi hắn trầm xuống, biểu cảm lạnh như băng.
Chìa ra một ngón tay, ngoắc ngoắc về phía Diệp Bắc Minh, quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, qua đây, quỳ xuống, nhận lấy cái chết”.
Soạt!