Chương 702
“Tôi nhớ ra ông, vào ngày mừng thọ của ông nội tôi, ông đại diện cho trung khu đến chúc thọ ông nội!!!”
Tô Mạc Già kinh ngạc!
Thư ký Tiền!
Người bên cạnh Long Chủ!
Lại đi theo sau lưng tiểu sư bá?
Không thể nào!
Phải biết rằng, khi thư ký Tiền đi Trung Hải thị sát, những tầng lớp cấp cao kia đều phải đi theo phía sau tiếp đón.
Lúc này.
Thư ký Tiền lại đi theo sau lưng Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già cũng phải ngơ ngác!
Cho dù là thiếu soái của Long Hồn cũng không thể có đãi ngộ này.
Thư ký Tiền mỉm cười chìa tay ra: “Cô Tô, xin chào”.
“Ách, chào ông, chào ông”.
Tô Mạc Già có chút ngơ ngác.
Liền vội vàng tiến lên bắt tay.
Diệp Bắc Minh lên xe: “Đi thôi, về trước đã”.
Thư ký Tiền gật đầu, mọi người cùng nhau lên xe.
Tô Mạc Già lại liếc nhìn Dạ Kiêu, sao người này lại cầm một cánh tay cụt? Còn bị thương?
Không có suy nghĩ nhiều.
Chắc là người bên cạnh thư ký Tiền.
Xe của thư ký Tiền trực tiếp lại về doanh trại Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh tìm được một căn phòng, trực tiếp ôm Tô Ấu Ninh đi vào.
Cắm kim bạc xuống!
Tô Ấu Ninh tỉnh lại, nhìn thấy đã rời khỏi thiên lao, lập tức gào khóc.
Sau khoảng mười phút, cô ta dần ngừng khóc.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Người đưa Nhược Giai đi là ai, kể ngọn nguồn tình huống lúc đó cho tôi”.
Năm phút sau.
Tô Ấu Ninh cẩn thận nói một lần tình huống lúc đó.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Địa bàn Côn Luân?”
“Nhìn trúng thể chất của Nhược Giai, muốn truyền thụ công pháp tu võ cho cô ấy?”
Nghe đến đây.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi là được.
Địa bàn Côn Luân quả thật có một vài cường giả tuyệt thế thích ra xã hội bên ngoài thu nhận đệ tử.
Nếu Nhược Giai bị cường giả của địa bàn Côn Luận nhận làm đệ tử, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Nhưng dù Nhược Giai không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi!
Cũng phải diệt Điện Huyết Hồn!