Chương 76
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào lòng, cúi đầu nhìn cô ấy.
Mặt cô ấy trở nên tái nhợt, môi cũng không còn chút máu.
Trên khuôn mặt mịn màng có một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run.
Hạ Nhược Tuyết rất đau nhưng không thể hiện ra ngoài, dù có chết, cô ấy cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho Diệp Bắc Minh.
“Diệp… Bắc Minh, tớ đau quá…”, Hạ Nhược Tuyết rì rầm.
“Nhược Tuyết!”
Tôn Thiến chạy tới, ngồi quỳ xuống đất như chú vịt, không ngừng khóc thút thít.
“Hu hu, cậu không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu”.
“Tớ báo cảnh sát rồi, còn gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ tới ngay, cậu sẽ không sao đâu”, Tôn Thiến nắm lấy tay Hạ Nhược Tuyết.
“Thả cô ấy ra!”
Diệp Bắc Minh quát lớn.
“Anh quát tôi làm gì?”, Tôn Thiến tức giận nhìn Diệp Bắc Minh, nắm tay trắng nõn đấm liên tục vào vai anh như mưa: “Nếu không phải do anh thì sao Nhược Tuyết có thể như vậy?”
“Do anh! Lỗi do anh hết!”
“Nếu anh đã biến mất thì còn trở về làm gì?”
“Nhược Tuyết đang yên đang lành, bây giờ lại thành ra thế này, chẳng lẽ kiếp trước cậu ấy thiếu nợ anh à?”
“Nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Thiến tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Bắc Minh để mặc cho Tôn Thiến đấm vào vai mình, không có ý định đánh trả.
Nếu là người bình thường thì đã bị anh giết chết từ lâu!
“Cô ấy sẽ không chết”.
Diệp Bắc Minh chỉ nói một câu rồi đặt Hạ Nhược Tuyết nằm xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp ngọc.
Sau khi anh mở hộp ra, Tôn Thiến lập tức kinh ngạc.
Nhìn kĩ lại thì thấy là một hộp ngân châm nhỏ như sợi tóc.
“Gãy ba cái xương sườn, gan và lách bị tổn thương, đã chảy máu”.
“Nhịp tim chậm, có nguy hiểm đến tính mạng”, Diệp Bắc Minh chẩn đoán tình hình của Hạ Nhược Tuyết, sau đó lấy ngân châm ra: “Vấn đề không lớn, có thể cứu”.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, liên tục đâm vài châm vào người Hạ Nhược Tuyết.
Sau đó anh lấy một viên thuốc ra chuẩn bị đút cho cô ấy.
“Dừng tay! Thả cô gái đó ra!”
Khi Diệp Bắc Minh đang cứu người, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng ra lệnh.
Một nhóm cảnh sát xuất hiện, họ mặc đồng phục và cầm súng trên tay.
Người lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu.
Vóc dáng uyển chuyển, mềm mại, tư thế hiên ngang với khuôn mặt đẹp như diễn viên.
“Cảnh sát, là anh ta giết người ở đây!”
Một sinh viên chỉ vào Diệp Bắc Minh tố giác.