Đồ Điên!

Chương 44-1: Nếu...



- Haizz đến chết mất...

Nó xoa đầu, theo người đàn ông đó.

Đến nơi, nó ngắm nhìn mọi nơi, bỗng chốc ánh mắt nó dừng lại ở mấy đĩa thức ăn. Chạy đến, nó ăn ăn ăn như 1 đứa sắp chết đói. Nó chợt nghĩ

Không biết bà thế nào rồi, đã ăn cơm chưa? Còn cả uống thuốc nữa chứ!

- Này A Phong con đang làm gì thế? - là người phụ nữ đó.

- Dạ,cháu...

- Có thấy mọi người đang nhìn không?

Nó nhìn xung quanh, đúng thật mọi ánh mắt đổ dồn vào nó.

- Con không đeo đôi bông tai đó sao?

- Đôi nào ạ?

- Đôi mà mẹ để ở phòng con đó, chẳng phải nó là vật con yêu quý nhất sao?

Nó sờ lên tai nó

- Dạ, cháu.. nghĩ mình không cần nó đâu. Cháu đã có đôi mà cháu yêu thích nhất rồi. - nó cười

Người phụ nữ sửng sốt.

Bỗng nhiên,ánh đèn trong phòng vụt tắt. Một ánh đèn khác bật lên, chiếu thẳng vào người con trai từ cửa đại hội đó....

- D....Dian..... - nó thốt lên

Và sau đây là chương trình ca nhạc giải trí do nam ca sĩ Dian trình bày.

Ngay lúc đó, hăn bước ra. Đôi mắt vô cảm đó.....không hề nhìn nó.....

Tim nó đập thình thịch

Anh ĐÃ KHÔNG CÒN TIN VÀO TÌNH YÊU VĨNH CỬU, NHƯNG Anh BIẾT em LÀ ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA ANH...Những kẻ sau khi chia tay luôn nghĩ rằng "mất ta, kẻ kia sẽ chẳng bao giờ tìm được một người tốt đẹp hơn", rằng "những gì mình đã làm cho đối phương quá nhiều", rằng "tại sao tuổi trẻ của mình lại nông nổi đến vậy"... nhưng anh nhận ra với bọn mình thì khác... mình đến để làm thế giới của nhau tuyệt vời hơn, vì rằng ta luôn nghĩ "con người tuyệt vời đó sẽ hạnh phúc, và mình sẽ để câu chuyện hạnh phúc đó không có mình sao"?

Gịong hát của hắn cất lên.....

- Này tên kia.

- Gì?

- Ăn kẹo không?

- Cô nghĩ tôi là trẻ con à?

- Thế có ăn không?

- Không!

- Không ăn đừng có mà hối tiếc.

-.....

- UI kẹo ngon ghê, có cả vị socola mà ai đó thích nữa chứ.

-....

- Ngon ghê luôn.

- Này.

- Gì?

- Cho viên đi.

- Haha sao lúc nãy kiêu không ăn.

Gịot nước mắt trên má nó khẽ rơi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.