Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 49: Bóc tách mặt nạ giả tạo



Phòng sách của Cố Tử Khâm nằm ở tầng một, cách gian bếp hai phòng. Châu Ly vươn vai lấy lại tinh thẩn cho thoải mái một chút, sau đó rảo bước xuống dưới. Anh không khóa cửa, chỉ khép hờ lại. Bởi vì nơi này ngoài Cố Tử Khâm ra, hiếm khi có ai đặt chân tới nữa.

Cánh cửa gỗ dần dần được đẩy ra. Mùi gỗ thơm dịu bay thoang thoảng trong không gian, chờn vờn quanh sống mũi Châu Ly. Cô vô thức bật cười, khịt khịt mũi ngửi thử. Trong này ngập tràn là sách đủ loại, có cả truyện tranh từ thời xưa. Sở thích của Cố Tử Khâm vẫn không hề thay đổi theo năm tháng một chút nào cả.

Bàn làm việc của anh được sắp xếp rất gọn gàng, các loại sách được đặt theo từng giá dựa theo ngôn ngữ và thể loại. Nhìn cách bố trí phòng sách như thế này, Châu Ly âm thầm đánh giá được anh là một người đàn ông vô cùng chăm chỉ và ngăn nắp, khá cầu toàn. Phòng sạch sẽ hiếm bụi, chứng tỏ Cố Tử Khâm rất coi trọng nơi này.

Châu Ly bước tới giá sách, băn khoăn nghĩ xem mình nên chọn cuốn nào để đọc. Cô đi từng giá, bắt gặp quyển nào thuận mắt liền cầm lên để xem, sau đó lại bỏ xuống. Khoảng chừng mười phút sau, Châu Ly cũng đã đi đến gian sách nằm ở phía cuối. Đây là nơi Cố Tử Khâm cất giữ những cuốn album ảnh từ bé tới lớn, đếm được khoảng gần hai mươi quyển.

Đột nhiên, Châu Ly chợt cảm thấy có hứng thú, muốn tìm hiểu xem khi Cố Tử Khâm còn nhỏ trông anh như thế nào. Cô cầm lấy cuốn album mới nhất, đem lên ghế ngồi, lật giở từng trang xem.

Những bức ảnh đầu tiên chụp Cố Tử Khâm khi còn nhỏ, gương mặt ngây ngô đáng yêu, hết sức bụ bẫm. Châu Ly bật cười, đưa tay vuốt nhẹ lên trên. Các tấm ảnh tiếp theo chụp Cố Tử Khâm ở từng thời điểm quan trọng, vào những buổi khai giảng hoặc lễ tốt nghiệp, cho tới cả khi anh ra trường, đỗ Đại học.

Nhưng điều khiến Châu Ly ngạc nhiên ở đây, đó là trong các bức ảnh chụp anh trưởng thành, toàn bộ một nửa bên mặt phải đều bị ai đó khoét rỗng. Trông chúng rất kì dị, pha thêm phần u ám. Châu Ly nhíu chặt mày, động tác lật mở cũng chậm hẳn lại.

- Kì lạ thật! Là ai khoét mất ảnh của anh ấy nhỉ!

Đến trang cuối cùng, phía cuối bức ảnh chụp Cố Tử Khâm mặc quân phục nghiêm trang là một vết bút mờ nhạt. Nhìn kĩ sẽ phát hiện chữ "S" quen thuộc, kí hiệu của sát thủ S mà Châu Ly đang rất căm hận.

Bàn tay cô có chút run, vội vàng gấp lại cuốn album của anh. Các đường khoét trên ảnh đều rất mượt, giống nhưng dùng dao để cắt chứ không phải làm trong nhất thời. Vì sao chứ? Nếu người làm ra là Cố Tử Khâm, vậy thì anh đang muốn giấu diếm điều gì?

Từ sau khi bước ra khỏi phòng đọc sách của Cố Tử Khâm, tinh thần Châu Ly có chút rối bờ. Cô ngồi xuống ghế da, thẫn thờ nhìn vào không gian vắng lặng xung quanh. Đến khi Cố Thử Khâm trở về, Châu Ly cũng không hề hay biết, làm anh phải lên tiếng gọi cô tới lần thứ tư.

- Em làm sao vậy?

Cố Tử Khâm lo lắng hỏi han vợ mình. Từ sau khi vụ việc đau lòng kia xảy ra, anh luôn sợ Châu Ly lại rơi vào tình trạng hoảng loạn, trầm cảm nghiêm trọng như khi trước.

Châu Ly lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười thoải mái nhất có thể:

- Em muốn được xem ảnh chụp của anh khi còn làm trong quân đội. Tử Khâm, đột nhiên em nghĩ, giá như mình gặp nhau sớm hơn liệu sẽ tốt hơn không nhỉ?

Châu Ly vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu đòi hỏi.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Cố Tử Khâm có chút gượng gạo. Khóe môi anh co giật, vội vàng lấp li3m:

- À... à! Anh rất ít khi chụp ảnh. Phải nói như thế nào nhỉ, anh ngại ống kính lắm. Vì vậy, một vài bức ảnh có được đều bị anh làm mất cả rồi!

Đây là lần đầu tiên Cố Tử Khâm từ chối ý muốn của cô. Điều này khiến Châu Ly càng thêm nghi ngờ, tuy hơi thất vọng nhưng cũng cố gắng không để lộ sơ hở. Cố Tử Khâm muốn giấu diếm cô về quá khư của mình. Hơn nữa, anh lại còn tự tay cắt sạch một bên mặt trong ảnh. Cố Tử Khâm ơi Cố Tử Khâm, anh rốt cuộc là ai?

Cố Tử Khâm toan hé môi nói gì đó, Châu Ly đã đứng dậy, xoay người rời đi.

- Em làm cho anh chút đồ ăn vặt!

Trong phòng bếp, cô thất thần nhìn chằm chằm vào đống trứng bị bể nát, lý trí không ngừng xoay vòng, tự hỏi và chấn vấn bản thân. Thỉnh thoảng, Châu Ly lại đảo mắt liếc nhìn sang chồng mình, âm thầm thở dài.

Chờ tới khi món bánh bông lan kem sữa được đem lên, Cố Tử Khâm đã ngủ gật từ trước. Anh tựa đầu lên salon, hơi thở đều đều phát ra. Châu Ly nhón gót bước gần tới cạnh anh, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên nét mặt quen thuộc này.

Những lần họ ở cùng nhau, Cố Tử Khâm luôn luôn đứng ở hướng ngược sáng. Lần này Châu Ly mới có thể ngồi nhìn ngắm anh thật kĩ. Sống mũi cao, lông mày rậm, đôi mắt rất đẹp nhưng lại tràn ngập suy tư. Chỉ có vết bớt lớn kia là khiến khuôn mặt này trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết.

Châu Ly ghé sát mặt xuống nhìn Cố Tử Khâm, lại đưa tay chạm thử lên vết bớt. Ngay khi bàn tay cô sắp chạm tới nơi, đột ngột Cố Tử Khâm mở choàng mắt, dùng tay bóp chặt bàn tay bé nhỏ của Châu Ly. Anh ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô. Sau khi biết được là Châu Ly, Cố Tử Khâm mới dịu hẳn lại.

- Em giật mình à? Anh xin lỗi, anh vô ý quá!

Châu Ly nhìn bàn tay đỏ lựng của mình, rồi lại quay sang nhìn Cố Tử Khâm. Khi cô bị anh nắm chặt tay, xương cốt cảm tưởng như sắp vỡ nát. Nhất là đôi mắt dịu dàng, ôn nhu thường ngày bỗng chốc trở nên tràn ngập độc ác và thâm hiểm, khác xa hoàn toàn với hình ảnh hiền lành của anh mọi khi.

Trái tim Châu Ly đập thình thịch. Trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi khác lạ. Cô lắc đầu, bối rối đáp:

- Không sao ạ! Anh nghỉ ngơi rồi ăn chút bánh đi!

Nói xong, Châu Ly gấp gáp ngồi dậy, rảo bước thật nhanh lên tầng. Thiệu Đình từ sau nhà đi vào, nhìn thấy Cố Tử Khâm đang ngồi đờ mặt trên ghế, do dự một chút liền nói:

- Thiếu gia! Liệu rằng...

Cố Tử Khâm lập tức đưa tay lên miệng làm dấu, trầm giọng lắc đầu.

- Chưa đến lúc tiết lộ mọi chuyện. Cậu thử truy vấn camera cho tôi, xem thời gian này Châu Ly đã làm gì?

Một lúc sau, Thiệu Đình quay trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc điện thoại đời mới. Sau khi quan sát bản ghi hình bên trong, cơ thể Cố Tử Khâm trở nên cứng ngắc. Anh khoanh hai tay trước ngực, giọng nói xen chút lo lắng.

- Châu Ly bắt đầu nghi ngờ tôi. Phải làm thế nào bây giờ!

- Chúng ta trong sạch, lo lắng gì nhiều!

Thiệu Đình lập tức lên tiếng bác bỏ. Anh không tin Châu Ly sẽ gây khó dễ với họ, nhất là khi cô ấy là vợ của Cố Tử Khâm.

Nhưng Cố Tử Khâm nghĩ khác hẳn Thiệu Đình. Anh đẩy xe lăn ra phía cửa chính, thờ ơ đáp lại:

- Biết thì sao chứ? Dù gì tôi vẫn là tôi, vẫn sẽ là chồng của cô ấy.

Thiệu Đình đứng sau lưng anh, gật gù một hồi. Bí mật to lớn mà Cố Tử Khâm đang cố gắng che giấu, chung quy lại đều cũng chỉ vì muốn tốt cho Châu Ly. Đối với anh, cô là tất cả, là mạng sống của anh, là tình yêu và sự bất diệt.

Nếu phải trả giá bằng cả mạng sống, Cố Tử Khâm đều sẵn lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.