Cố Tử Khâm muốn tránh né nhưng Châu Ly đã nhanh chóng ôm lấy anh. Máu anh thấm qua áo cô, một mảng đỏ tươi. Cô đau đớn đến kiệt quệ, không ngờ, Cố Tử Khâm chính là S. Hai người đàn ông tưởng chừng xa lạ nhưng lại là người cô yêu đến thấu tâm can.
Cô không trách, cũng không hận anh về những gì đã giấu diếm mình. Cô chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ đáng trách khi ở bên cạnh anh lâu như vậy lại không nhận ra anh chính là chồng của cô, cũng chính là người đàn ông vẻ ngoài tàn nhẫn, lúc nào cũng hết lòng hết dạ bảo vệ cô kia.
Cố Tử Khâm đỏ mắt, dịu dàng hôn lên trán Châu Ly.
- Em không trách anh là được. Ly yêu dấu, nghe anh, em hãy mau rời khỏi đây.
- Không. Em sẽ không đi đâu cả. Nếu anh đi cùng em, em sẽ xem xét.
Châu Ly rơi nước mắt, ôm ghì lấy Cố Tử Khâm.
Không hiểu sao cô lại sợ hãi đến như thế, sợ anh rời bỏ cô, vĩnh viễn chẳng trở về nữa. Chính vì vậy, Châu Ly ra sức ôm chặt Cố Tử Khâm, đề phòng anh sẽ lại chạy đi mất.
Không bao giờ buông tay!
- Ly, anh yêu em, thực sự rất yêu em.
Cố Tử Khâm ôm lấy hai bên má cô, dịu dàng hôn lên môi.
Trạch Hiển hừ lạnh, ghen ghét nguyền rủa.
- Chúng mày định đóng kịch đến khi nào nữa. Tao sẽ cho cả lũ chết hết một mẻ.
Phía cảnh sát không dám ra tay bởi vì hắn đã ấn nút kích hoạt. Tiến thoái lưỡng nan, nhất là khi có nhiều con tin đang ở đây.
Cố Tử Khâm mặc kệ những lời chửi rủa của Trạch Hiển. Anh ngừng hôn Châu Ly, dịu dàng cười.
- Em phải thật hạnh phúc, biết chưa?
Châu Ly tức giận, quát lớn.
- Anh nói thế là có ý gì? Nhất định đừng hòng bỏ em lại. Tử Khâm, em có thai rồi. Con của chúng ta...
Châu Ly mới phát hiện mình có thai.
Đứa con này của cô và Cố Tử Khâm sẽ là một em bé đáng yêu và hạnh phúc.
Cố Tử Khâm run run chạm tay lên bụng cô, đôi mắt ngấn lệ, nhưng nhanh chóng lại thu về vẻ hững hờ mọi khi.
- Em và con của chúng ta phải được hạnh phúc.
Dứt lời, Cố Tử Khâm xoay người lao nhanh đến bên cạnh Trạch Hiển, ôm lấy anh ta, cùng nhau lao về phía lan can sân thượng.
Động tác của anh quá nhanh, nhất thời Châu Ly không kịp níu kéo, chỉ biết hét lên đến khàn cả cổ.
- Không, Tử Khâm!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn inh tai vang lên, trời đất rung chuyển, tòa nhà như gặp phải địa chấn, khói bụi bay mù mịt, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy dữ dội.
Châu Ly bị ngã ra sau, toàn thân đau đớn, theo phản xạ liền đưa tay ôm lấy bụng.
Cô ngửa mặt lên trời, trơ mắt nhìn khói bụi cuộn sôi cùng bầu trời cao xanh, tạo ra hai mảng trắng, xám rõ rệt, trái tim cũng đã bị dập nát.
Tiếng người hò hét vang lên thất thanh. Châu Ly cũng không mảy may chú ý, nhếch miệng cười điên dại. Đã nói là sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, nhưng lại không thể.
Ngày cô phát hiện bản thân mang thai cũng là ngày người cô yêu nhất rời bỏ cô mà đi.
Cố Tử Khâm, em hận anh!
Châu Ly lẩm bẩm, khóe mắt ướt đẫm.
Một thời gian sau...
Bụng cô ngày càng lớn, dáng đi cũng trở nên khệnh khạng hơn. Ngoài những lúc viết báo, Châu Ly sẽ đến phòng sách của Cố Tử Khâm để đọc những cuốn sách mà anh yêu thích. Ông bà Cố muốn ở lại chăm sóc cô, nhưng Châu Ly nói bản thân cô có thể tự lo cho mình được.
Ngày ngày, Châu Ly sẽ chuyện trò với bé con, kể cho con nghe về bố của mình. Nếu Cố Tử Khâm còn sống, anh nhất định sẽ đọc truyện cho con nghe thường xuyên. Gia đình ba người họ sẽ thật hạnh phúc!
- Tử Khâm, anh từng hỏi em yêu anh hay yêu S? Em yêu cả hai, có phải tham lam quá không?
Ngồi trước mộ anh, Châu Ly cười hỏi.
Cô ngây ngốc nhìn những bông hoa đủ màu sắc mà mình trồng vài tháng trước, nay đã nở rộ lên, rung rinh trong gió chiều. Cảnh sát chỉ nhặt được một vài phần nhỏ trong thi thể của Cố Tử Khâm, đem đi làm xét nghiệm DNA, sau đó trả lại cho cô để mang tới nhà hỏa thiêu.
Châu Ly chưa kịp nói yêu anh nhiều hơn như cách anh mong đợi.
Cô tự cho rằng bản thân mình là một người vợ chưa đủ tốt.
Nếu có thể quay trở lại, cô sẽ yêu anh nhiều hơn, bảo vệ anh như cách anh đã dùng cả phần đời ngắn ngủi của mình để bảo vệ cô.
Nếu có thể, cô muốn nói với anh, cô yêu anh, yêu anh đến vạn lần!
Trời mùa đông lạnh buốt, tuyết bắt đầu rơi trắng xóa phần mộ của Tử Khâm.
Ngày ngày, người canh gác nghĩa trang đều thấy một cô gái bụng mang dạ chửa cầm theo lẵng hoa nhỏ đi vào, vài tiếng sau mới chịu trở về.
Năm này qua năm khác, dù nắng hay mưa, chưa bao giờ cô thôi đến đây cùng với bé con của họ.
Mãi cho đến sau này, bé con nay đã trưởng thành, trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, giống bố y như đúc.
Chỉ khác, lần này anh không đến một mình nữa mà trên tay cầm theo hai lẵng hoa nhỏ.
Một lẵng cho bố, một lẵng cho mẹ anh.
Bầu trời năm ấy vẫn xanh và trong vắt, như cách mà mẹ anh đã dùng cả đời để chờ đợi bố anh quay trở lại, cũng như cách bố anh đã dùng chính tính mạng của mình để bảo vệ cho hai mẹ con anh.