Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

Chương 18



Cô nàng say sưa kể chuyện rồi bỗng nhận ra có mùi khét ở tóc tính vùng vẫy nhưng mấy nam đã lôi từ đâu ra mấy sợi dây thừng ngắn cột tay lẫn chân nhỏ vào thành bàn ngay đó

- Ngồi yên đi Widel, sắp xong rồi – Tuyết Giữ đầu của Widel, nhỏ nhẹ cười

- Không!! Ai cứu em với!! huhu – Widel cứ ngửi thấy mùi tóc khét là giãy dụa

- Widel!! Ngồi yên – nó xoả tóc để mấy nam không nhìn thấy rồi ánh mắt sắc lạnh nhìn Widel làm Widel giật mình, ngôi im thin thít

Gần duỗi thẳng được cái đầu bù xù của Widel thì nhỏ Nhi đi xuống làm Widel mắt rưng rưng cầu cứu như cún con, nó cũng giả làm mặt cún con, Widel thì lắc đầu còn nó thì vừa cười vừa gật đầu, nhìn hai chị em này dễ thương không chịu nổi

- Ngọc thắng!! – nhỏ nhìn nó rồi bước vào bếp rồi lại trở về phòng của mình làm Widel hoá đá còn nó thì ngân nga duỗi tóc cho nhỏ

Nhỏ bước về phòng lục lọi cái gì đó rồi trở lại phòng khách

- Cái gì thế, Nhi?? – Tuyết quay qua chỉ vào cái mà nhỏ đang cầm

- Xem thử còn xài được không rồi đưa cho Ngọc – nhỏ thảy vào Quân cái đồ bấm tóc rồi lại mỉm cười

- Bão sắp đến rồi – nó, Tuyết và Nhật ngây người ra nhìn nhỏ bỏ lên phòng, nó mỉm cười suy nghĩ điều gì đó

- Sao lại có bão – hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của nó

Nó nói rằng từ khi làm bạn với nhỏ thì chỉ thấy nhỏ cười nửa miệng chứ chưa bao giờ nhìn thấy nhỏ cười hiên như thế. Từ khi tìm được Hùng thì nhỏ có vẻ vui hơn và nói nhiều hơn trước, đặc biệt là đôi mắt của nhỏ không còn vô cảm như trước nữamà còn xen lẫn cả niềm vui

- Cô có vẻ hiểu Nhi quá nhỉ - hắn nhìn nó vừa duỗi tóc mà có vẻ gì đó vui lắm nhìn nó cười hắn cũng cười theo

- Tất nhiên, tôi chỉ mong nhỏ có thể nói nhiều hơn nè, cười như lúc nãy nhiều hơn nè, hoà đồng với mọi người nhiều hơn nè – nó cứ vui cười cứ mỗi điều nó lại thêm ba chữ “ nhiều hơn nè”, rất ngây thơ

Không nghi ngờ gì nữa, nó quá hiền và rất quan tâm đến người khác mặc dù bề ngoài nó không mấy quan tâm, hắn chọt nghĩ về câu xin lỗi của hắn mà nhìn nó, biết mình làm sai mà xin lỗi nó thì chắc là lỗi lớn cỡ nào nó cũng bỏ qua

Nó bấm bấm vài đường rồi lấy bình xịt tóc nhuôn mù xanh sậm lên mấy phần nó bấm trên tóc củ Widel. Hơn nửa tiếng nó mới làm xong kiệt tác của nó, ai nhìn cũng trầm trồ khen nó có tài

- Học xong cấp 3, cô nên theo nghề cắt tóc bụi là vừa – hắn gật đầu xoa cằm rồi lại choc điên nó

- Cậu nói cái gì, kêu tôi đi cắt tóc bụi à, hay để tôi làm tóc cho cậu thử xem nào – nó cầm đồ duỗi tóc và bấm tóc lên rồi để xuống chạy bắt hắn

Widel nhìn mình trong gương mà không tin nổi từ mái tóc bù xù đen óng nhìn có vẻ rất kiêu bây giờ lại nhìn vẻ hiền hơn, ngây thơ hơn với nhưng đoạn bấm được những màu xanh sậm làm óng ánh nhìn quý phái cứ đen đen xanh xanh làm ảo ảo người khác như phải được sờ vào thì mới tin là tóc nhuộm

- Thank you vinamilk!! I love you!! – Widel tóm tay nó rồi ôm chu mỏ đòi hôn nó

- Em họ mà sao giống nhau thế - Nhật huých tay Kiệt nhuón mày chỉ ra chỗ nó đang dùng hết sức để đẩy Widel ra

- hề …hề - Kiệt chỉ biết gãi đầu cười nhìn Widel

Thêm một thành viên lại thêm một người góp vui cho ngôi biệt thự của nó từ hai anh em suốt ngày ở trong phòng bây giờ đã có thêm bảy người góp vui, nó thấy cứ thế này là vui nhất. Hắn chỉ tiếc nếu biết thế này thì có lẽ hắn đã xúi Nhật chuyển trường qua học với hắn sớm hơn, hắn ngồi ngoài phòng khách nhìn nó nấu ăn mà cười giống tên thần kinh vừa trốn trại

- Lên đây với tôi – Nhật kéo hắn đi sau khi nhìn thấy hắn cứ chăm chăm nhìn nó rồi cười

- Kéo tôi lên đây chi vậy – hắn thấy Nhật khoá cửa phòng cẩn thận trông rất nghiêm trọng

Không day dưa nhiều, Nhật vào thẳng ý chính:

- Cậu thích em gái tôi phải không

- K…..h….ô….n….g…- hắn lắc đầu nhưng miệng ngượng chậm rãi nói – À mà chắc thế!! – hắn bào chữa, gật đầu rồi mặt nghiêm lại

Nhật nhìn thằng bạn mình rất nghiêm trọng vội vỗ vai, Nhật còn cười rất tươi so với vẻ mặt ban đầu

- Cậu thích Ngọc khi nào vậy?? Nó biết chưa

- Chắc từ cái hôm mà tôi xin lỗi nhỏ, nhỏ chưa biết đâu, cậu mà không nói thì tôi cũng chẳng biết tôi thích nhỏ đâu – hắn gãi đầu nhìn Nhật

- Cậu chưa chắc là cậu đã biết sao?? Chỉ là “ chắc thích” thôi sao?? Tôi tưởng cậu phải biết chắc chắn chứ, cậu rất dứt khoát mà, đây không phải thằng Phong mà tôi biết – Nhật tătt1 hẳn nụ cười khi thấy hắn nửa vời, anh muốn em gái mình có một thằng bạn trai như hắn nhưng khi thấy hắn thế này Nhật thấy bực mình và thất vọng về hắn

- Anh bị sao vậy – Tuyết thấy Nhật đi vào bếp uống nước vẻ bực bội nên Tuyết thấy lo

- Hả…À….Ờ….Không sao đâu!! – Nhật uống nước rồi đảo mắt liên hồi

- Ờ… Thôi, anh gọi cả bọn vào ăn cơm luôn đi – Tuyết cũng thấy kì nhưng không hỏi nhiều thêm

Ăn cơm xong, hắn bỏ lên phòng làm cả bọn ngạc nhiên

- Ủa, anh Phong bị sao vậy – Widel ngó theo hắn hỏi cả bọn, thì cả bọn lắc đầu

- Kệ thằng đó đi, quan tâm lắm làm gì – Nhật nghe Widel hỏi thế bổng sôi máu mặt nhăn nhó

- Hình như anh Nhật với Phong có chuyện gì với nhau hay sao ý – Widel nói khẽ với nó và Tuyết

Nhật càng nghĩ càng bực mình nên hậm hực bỏ lên phòng, cứ mỗi bước chân anh lại cố ý dậm thật mạnh cả đám nhìn theo mà chỉ thương cái cầu thang, vật vô tri vô giác làm gì có tội mà Nhật dậm chân muốn nát cái cầu thang, cả đám đều khó hiểu ngoại trừ một ánh mắt đượm buồn dõi theo Nhật, ánh mắt đó cũng được một người trong đám bắt gặp

“ Cốc, cốc” tiếng gõ cửa phòng Nhật vang lên

- Ai đó – Nhật trầm tư nhìn vào bức ảnh chụp của ba cô nàng và anh bỗng giật mình ghé sát vào cửa

- Em đây, mở cửa đi – Nhi ngắn gọn xúc tích như thường ngày

- Sao hôm nay tự nhiên lên đây tìm anh vậy – Nhật vuốt tóc tự sướng

- Anh với Phong có chuyện gì sao – Nhi vào thẳng vấn đề

- Đừng nhắc tới thằng đó, anh lên cơn rồi đây nè, em thích thằng đó hay sao mà hỏi vậy – Nhật đột nhiên đập bàn gào lên rồi nhếch mép cười

“Chát”, vừa nói xong câu đó Nhật ăn nguyên phát tát của Nhi vào mặt, cả phòng đang yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng tát liền chạy vội lên phòng Nhật xem có chuyện gì xảy ra, hắn ở kế bên cũng ra xem thử

- Anh …..Anh sao vậy – Tuyết chạy lên ôm Nhật

- Anh không sao – Nhật xoa bên má mà Nhi vừa tát

- Anh…sao mặt anh có gì đỏ thế?? – Tuyết dần dần hiểu nguyên nhân nghe thấy tiếng lạ - Nhi!! Tại sao bà lại đánh ánh ấy vậy – Tuyết quay qua Nhi đôi mắt đằng đằng sát khí

- “ Mày” với “tao” đi,lịch sự vậy đủ rồi – Nhi xua tay phủi ý như dẹp cái kiểu mĩ miều đó đi – Mày đi mà hỏi bạn trai mày đấy – đôi mắt bắt đầu chuyển sắc từ đượm buồn thành tia lạnh rồi lại vô cảm như trước

- Được rồi!! Thế này thì không lịch sự nữa. Tao cần biết tại sao mày lại tát anh ấy – Tuyết cũng giương cổ cãi lại

- Hỏi đi rồi biết – Nhi vẫn cứ thế không thay đổi rồi bỏ đi, ra được đến cửa phòng thì ngoảnh lại nhìn Tuyết đang xuýt xoa chỗ đau của Nhật, ánh lên vẻ buồn rồi gằm mặt bỏ về phòng

- Anh nói đi, chuyện gì vậy – nó cũng thắc mắc

- Có gì đâu, nhỏ lên hỏi giửa anh với thằng kia có chuyện gì rồi anh chỉ tính chọc nhỏ là nhỏ thích thằng Phong hay sao mà quan tâm dữ vậy thế là nhỏ cho ăn cái bạt tai không né kịp. Nào giờ anh chọc gì thì nhỏ có thế đâu chỉ nhếch mép cười thôi mà – Nhật đứng đó, ngu ngơ hết chỗ tưởng

Nó nghe xong ngường ngượng nhận ra chuyện gì đó, hắn cũng vẻ đăm chiêu, hai đứa nó lại ra cầu thang nói chuyện với nhau

- Cô mò ra chuyện gì à –hắn đứng ở bên nó ghé sát vô mặt nó

- Ờ thì…Xê ra, nhìn anh là tôi không ăn mấy ngày luôn đấy – nó bừng mặt vội đẩy hắn ra

- Giờ tôi thích đứng vậy thì sao?? – hắn thấy kì kì cố sáp lại gần nó hơn

- À vậy hả …. Thế thì “mi” luôn nha – nó điên tiết áp sát thẳng mặt hắn, đưa tay lên sờ má hắn

- Ờ ….xin lỗi … Cô mò ra chuyện gì vậy – tim hắn đập nhanh như muốn nổ tung khi nó áp thẳng mặt hắn rồi tay sờ má hắn, hắn lại lạng sang chuyện khác

“ Mày điên rồi Phong à, không lẽ mày thích con nhỏ khó ưa này sao … Nhìn cô ấy cũng dễ thương mà ……Ế ……Sao mình lại thế chứ …….Tỉnh lại đi Phong à – hắn cứ ngập trong suy nghĩ sau hành động tương tác khá quyến rũ của nó

- Cậu nghe tôi nói không vậy – nó nhìn hắn lắc lư cái đầu vội mỉm cười rồi ân cần hỏi thăm bằng cách nắm cổ áo hắn rồi giựt tóc hắn

“ Tiêu rồi, mình thích nhỏ thật rồi, khỉ thật” hắn nhìn nó rồi lại nhìn qua đôi môi hơi khô của nó, tim đập liên hồi rồi vọt lẹ về phòng, riêng nó thì chẳng hiểu hắn ăn phải cái gì mà kì lạ

- Thằng điên, mày đúng là điên, đầy người không thích đi thích cái nhỏ khó ưa đó sao.. Tỉnh lại đi Phong ơi!! – hắn cứ nằm quằn quại trên giường vò đầu bứt tóc,ném gối tùm lum tạo ra tiếng ồn

“ Cốc,cốc” tiếng cửa phòng hắn vang lên làm hắn ngưng ném gối và quằn quại nhưng tóc tai bù xù đi ra mở cửa. Vừa mới bước ra, hắn mất đà té ghé sát mặt nó, tim hắn lại đập liên hồi

- Cô tìm tôi có chuyện gì không – hắn liền đứng dậy phủi quần áo

- Ờ….Không, tôi nghe trong phòng có tiếng ồn nên ra đây nói với cậu là cậu bớt ồn được không – nó gằm mặt rồi nhìn hắn cười

- Cô cười cái giề?? Mặt tôi giống thằng náo đó đóng phim hề lắm hả?? – hắn chẳng hiểu vì sao nó cười nên tức tối

- À ….Không phải, tại cái đầu cậu đấy, nhìn như thằng ăn mày ……hahahaha- nó bỏ đi để hắn lại mặt tối sầm lại đã thế nó còn cố tình cười to làm hắn thêm tức

-Ê, đợi đã –hắn chợt nhớ ra điều gì đó vội gọi nó lại

- Có chuyện giề nữa cha nội – nó quay lại làm vẻ mặt ngán ngẩm

- Lúc nãy cô mò ra chuyện gì vậy – hắn gãi đầu

- Ờ thì …..Chắc Nhi thích anh tôi ớ - nó gãi đầu ghé sát tai hắn

-Gì á?? Nhỏ Nhi mà thích Nhật á – hắn quay sang nó hết sức ngạc nhiên

- Suỵt nói nhỏ thôi …Ai nghe thấy giờ - nó bịt miệng hắn, cả hai bây giờ tim đập loạn xạ nhưng vẫn rất bình tĩnh

- Hai người nói…… Nhi ….thích Nhật á – một giọng nói từ cửa phòng bên kia

- C…Cậu nghe thấy rồi sao?? – hai đứa đồng thanh, xanh mặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.