Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

Chương 19



- Tôi phải đi hỏi nhỏ - đó chính là Hùng, anh nghe được hắn nói chuyện với nó

- Cậu bị gì không vậy, cậu tính hỏi nhỏ thật à – nó kéo tay Hùng lại

- Tránh ra, để tôi vào với em tôi – Hùng gào lên cố gắng lết ra trước cửa phòng nhỏ Nhi – Nhi ơi, mở cửa cho anh – Hùng lại gào lên, đập cửa

- Đừng mở cửa Nhi à – nó kéo tay Hùng lại gào lên – Còn cậu nữa, đứng đó làm gì giúp tôi với coi – hắn đang cười nhìn nó đang ra sức kéo tay Hùng thì nó lại nhìn hắn làm hắn bất giác kéo tay Hùng cùng nó

Mọi người dưới nha nghe tiếng động cũng chạy lên xem có chuyện gì thì thấy ba người đang giằng co quyết liệt, hắn và nó thì cố gắng kéo Hùng ra còn Hùng thì cố nắm lấy cái đấm cửa phòng nhỏ Nhi, không biết nhỏ làm gì trong đó mà không động tĩnh

- Ba người làm gì mà giằng co trước cửa nhỏ Nhi vậy – Kiệt nhíu mày nhìn ba đứa lăn lộn dưới sàn nhà

- Ủa, mấy người đó hả?? Lẹ…lẹ gõ cửa phòng giùm cái – Hùng cũng kiệt sức đành nhờ vả mấy người vửa mới chạy lên

- Đừng….Không được……- hai đứa nó hét lên

- Ờ…Vậy thôi, ta đi xuống – Quân đẩy Nhật,Tuyết và Kiệt xuống lầu – à, Nhi ơi, anh của bà có chuyện muốn nói kìa – Quân thương tình gõ cửa rồi nhanh nhảu đi xuống

Khi đã hơi im ắng, ba người kia sau một hồi vật lộn với nhau cũng kiệt sức ngồi thở dốc, khoảng hai phút sau nhỏ Nhi mới bước ra ngoài mắt đỏ hoe,sưng lên vì khóc nhiều

- Em bị sao vậy Nhi – Hùng hốt hoảng nhìn em mình mắt sưng vù lên

- Mày bị gì vậy, sao mắt đỏ lên vậy – nó cũng hốt hoảng theo, nó chẳng quan tâm đến xưng hô, nó nói cứ như nó quen với cái cách nói chuyện đó lắm rồi

- Ba người vào đi – Nhi chỉ bỏ vào phòng – Nhớ khoá cửa giùm luôn – Nhi nói tiếp

- Em nói anh nghe đi, em thích Nhật phải không – Hùng vào thẳng vấn đề chính, đúng là anh nào em nấy chẳng khác gì nhau

Chỉ nhận được cái gật đầu từ nhỏ, Hùng chỉ biết vò đầu bứt tóc

- Thật sao?? – Tuyết đứng ngoài cửa lên tiếng

- Sao….- Nhi bật dậy

- á…Lúc nãy tôi quên khoá cửa – hắn chợt nhớ ra – Thôi ra ngoài lẹ lên – hắn như biếty1 lôi nó và Hùng ra ngoài rồi khoá cửa để Tuyết và Nhi trong phòng

Hắn cứ vỗ vai Hùng an ủi rồi lại xoa đầu nó, vỗ vai là chuyện đương nhiên còn hắn sao lại xoa đầu nó?? Hắn cũng thấy nó lo lắng, mắt cứ ngó lên lầu nên chỉ biết xoa đầu rồi dỗ ngọt nó uống nước, ăn bánh rồi lại xem phim

- Trông hai người thân thiết quá nhỉ - Quân nhìn hai người thích thú

Nghe Quân nói xong hai đứa nó mới để ý lại mình, hắn quàng tay qua vai nó để dễ xoa đầu nó trấn an nó thôi còn nó thì vặn vẹo tùm lum rồi tay nó cũng quàng qua vai hắn để làm xù đầu hắn cho vui, biểu hiên bất thường của hai đứa làm cho Nhật khó chịu. Nhật lại kéo hắn lên phòng nói gì đó rồi cả hai vui vẻ khoác vai nhau xuống nhà

- Có chuyện gì vui thế - nó nhanh nhảu nhìn anh nó và hắn vui vẻ nó cũng tò mò

- Không có gì – Nhật với hắn cười ngượng rồi xuề xoà qua chuyện

Về lại với hai cô nàng trên phòng,từ nãy đến giờ chưa ai nói với ai câu nào, Tuyết cứ đứng trước cửa ban công nhìn ra ngoài phố còn nhỏ Nhi thì ngồi trên giường

- Vậy là mày thích Nhật sao – Tuyết lên tiếng

- Nếu thế thì sao – Nhi thẳng thừng nhìn Tuyết đang hướng ánh mắt ra ngoài ban công

- Vậy tại sao mày không thể hiện – Tuyết quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt chứa đầy lo sợ

- Tại sao – Nhi hỏi ngược lại

Đến đó thôi, cả hai lại trở về không gian yên tĩnh nhưng không phải mỗi người một nơi mà hai người chỉ ngồi trên một chiếc giường chìm trong những suy nghĩ khác nhau

Về phía dưới phòng khách, đng ngồi coi phim hài, cả đám đều cười chỉ riêng Hùng là vẫn cái mặt sầu u ám như sắp nổi cơn giông, cả bọn nhìn Hùng rồi lắc đầu, chẳng cần biết anh đang có chuyện gì nhưng tốt nhất là đứng ai động tới Hùng lúc này vì anh có thể nổi điên bất cứ lúc nào và có một gười đang ngu ngơ vờn tay trước mặt Hùng

- Anh bị sao vậy?? Ăn bánh nè!!! – Widel lờn vờn trước mặt Hùng rồi cứ cố gắng nhét miếng bánh vào miệng anh

Hùng đang lo lắng cho cô em gái của mình thì lại nhìn thấy một cô bé ngây thơ chìa miếng bánh trước mặt mình, ngờ ngệch làm anh xua tan mọi lo lắng, Hùng cười rồi cạp hết miếng bánh mà Widel đang cầm. Chưa dừng lại ở đó, anh còn cười vui ôm luôn Widel vào lòng, đút bánh cho cô ăn và rất ngạc nhiên là cô nàng này lại chịu ngồi yên trong vòng tay của Hùng,nhìn hai người này rất tình cảm

Bốn người kia nhìn mà không tin vào mắt mình, một người con trai đang u ám có thể nổi điên nếu có gì đó tác động nhẹ hoặc chẳng liên quan gì đến điều mà người ấy đang suy nghĩ bỗng vui vẻ trở lại bình thường bởi một miếng bánh và một cô gái lanh chanh có phần hơi kiêu. Chỉ có thể kết luận một điều là: Hai người đó đang có tình cảm với nhau

Trở lại về phía trên lầu, hai cô gái đang có hai biểu hiện khác nhau, một người đang lo sợ mình có thể mất người mình yêu còn người kia lại chẳng có gì gọi là biểu hiện cảm xúc

- Thế tại sao mày lại tát anh ấy, không phải mày thích anh ấy sao – Tuyết lại nhìn thẳng vào nhỏ Nhi

- Tao sẽ không giành anh ấy với mày nhưng cố gắng giữ anh ấy!! Được thì ok!! – Nhi không trả lời Tuyết vẫn giữ ánh mắt vô cảm đó

- Được!! Cảm ơn mày nhiều – Tuyết lại cười và trong khoé mắt hiện ra một giọt nước mắt

Tuyết bước xuống nhà miệng vẫn cười, nụ cười thân thiện, những người kia coi đó chuyện thường còn những người đã biết chuyện cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm khác xa với những người còn lại

Nó tung tăng lên tầng, theo sau đó là Hùng nhưng nó chẳng hề hay biết cứ thế nó tiến thẳng đến phòng nhỏ Nhi. Vừa nắm cái đấm cửa, nó thấy lạ vì nhỏ hay khoá cửa phòng vậy mà hôm nay nhỏ lại quên, dập tắt nụ cười hồn nhiên của mình, nó ló đầu nhìn ngó cẩn thận và dừng lại ở chiếc giường

Trên giường chỉ có nhỏ Nhi ngồi hướng ra ban công và chỉ có một bên mắt chảy hàng dài cứ thế lặng im rồi mắt bên kia cũng chảy hàng dài. Nó bước tới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nhỏ rồi nhỏ bất chợt ôm nó oà khóc, nó chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng nhỏ để an ủi, nó thầm nghĩ rằng chẳng lẽ cứ thích đơn phương một người và người đó thích người khác là khổ lắm sao??

- Mày nín đi!! Tao chỉ thích mày vui vẻ hơn thôi chứ không thích mày buồn đâu – nó gạt nước mắt trên má nhỏ, nhìn chăm chăm vào mặt nhỏ rồi phùng hai má lên nhìn “ciu ciu”

- Con nhỏ này!! Mày chỉ quan tâm cho người khác là giỏi thôi – Nhi bật cười chỉ thẳng vô trán nó

Hai đứa cười cười nói nói, nó chỉ động viên rằng nhỏ còn nhiều người người khác không cần phải để ý đến thằng anh dở hơi của nó nữa, nhỏ cũng chỉ cười xuề xoà nhưng ánh mắt vẫn buồn. Bỗng ai gõ cửa làm gián đoạn, hai đứa nó nóng máu, Nhi vuốt cho hết nước mắt như không chuyện gì xảy ra

Mở cửa thấy Widel đang hoảng hốt kể lại rằng lúc nó lên lầu thì Hùng cũng lên theo rồi Hùng đi xuống mắt thì chằm chằm nhìn Nhật đang ngồi cười. Ngồi nhìn được một lúc thì Hùng chẳng nói năng gì, lao vào cho Nhật một quả đấm, Nhật cũng tiết lên lao vào, hai người xô xát nhau. Bây giờ Kiệt, Quân và hắn đang ngăn hai thằng điên đó lại còn Tuyết sợ quá nên ngồi co rúm, nước mắt tè le

Nghe thế, Nhi và nó mở to con mắt vì quá ngạc nhiên, không lẽ Hùng đứng ngoài cửa nghe Nhi khóc rồi bỏ xuống phòng khách. Hai đứa như cùng suy nghĩ vội cùng Widel chạy xuống nhà xem tình hình thế nào

Tới xuống nhà thì chỉ thấy cái cảnh tượng Nhật và Hùng cứ cố gắng lao vào đấm đá nhau còn Kiệt và Quân cứ thế kẹp hai tay khống chế hai tên điên đó và hắn đứng giữa để phòng hờ hai người kia đuối sức rồi cố gắng hỏi nguyên do

- Hai người nghĩ đây là võ đài đấm bốc hay sao vậy hả?? – nó lao xuống vào giữa giống hắn, ánh mắt hồn nhiên đột nhiên chuyển sang sắc lạnh

- À, em đây rồi!! Có Nhi nữa kìa, tốt rồi!! – Nhật hạ bớt cơn hoả vội thoát khỏi cánh tay của Kiệt, chỉnh lại cái cằm

- Anh!!! Anh có sao không?? – Tuyết lao tới lo lắng cho Nhật – Sao anh vô cớ đánh người khác như thế?? Chẳng lẽ anh ỷ anh hơn bọn này nên muốn làm gì thì làm sao?? – Tuyết quay sang Hùng, chỉ ngón tay thẳng vào mặt Hùng

- Tuyết!! Mày đừng như có nói thế, cái gì cũng có nguyên do của nó?? – nó khẽ liếc ánh mắt qua Nhật và Tuyết, ánh mắt ấy đã biết nguyên do của vụ việc

- Cậu xem em tôi là gì – Hùng bỗng lên tiếng khi đã khẽ nhìn đôi mắt của Nhi đã sưng lên vì khóc quá lâu rồi nhìn thẳng mặt Nhật

- Giống em gái thôi – Nhật nhỉnh vai trả lời thẳng vì anh luôn luôn mang ý nghĩ đó, tự tin khẳng định

- Em nghe thấy chưa, Nhi?? Nhật không thích em đâu, anh sẽ tìm người khác cho em, còn tốt hơn, được không?? – Hùng hướng mắt về phía Nhi đang trơ mắt nhìn anh, không nói lên lời

Nó và Tuyết chỉ biết chau mày nhìn nhỏ còn mấy người kia ngạc nhiên nhìn nhỏ, đặc biệt là Nhật

- Em…..thích…anh….hả?? – Nhật đến gần chỗ Nhi mà lòng Tuyết bồn chồn lo lắng, ánh mắt tỏ rõ sự sợ hãi

Nó sáp mình qua bên Tuyết, nắm tay cô cho cô đỡ phải lo sợ

- Mày đừng có lo, anh tao không phải là người dễ phải lòng người khác đâu với lại tao tin Nhi không muốn cướp anh ấy từ mày đâu – nó nói khẽ vào tai Tuyết làm giảm đi phần lo sợ trong cô rất nhiều

- Tránh ra!! – Nhi liếc mắt loạn xạ rồi đẩy Nhật qua một bên rồi một lèo đến gara

Hùng chạy theo, nó cũng tính chạy theo nhưng hắn đã cản nó lại, đến lượt Quân tính chạy theo hắn cũng ngăn lại

- Cậu làm gì thế?? Sao cản tôi!!? Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài với Nhi – nó cố gẳng đẩy tay hắn ra nhưng vô ích

- Cứ để hai người đó lo cho nhỏ, cô ra đó chỉ khiến mọi việc rối thêm thôi – hắn vẫn nhìn ra cửa nhưng tay hắn nhất quyết cản nó lại

Vì nó lo cho nhỏ nên cố gắng thoát khỏi cánh tay chắc khoẻ của hắn nhưng vô vọng, nó đành sử dụng chiêu “cắn người”, nó ngoạm một phát làm hắn giãy nảy. Nhân cơ hội đó nó nhắm mắt vọt lẹ nhưng hắn còn cánh tay kia nên liền tóm lấy cổ tay nó giưt tay nó về phía mình

Quá đột ngột, hắn và nó nằm xuống sàn trong cái tư thế dễ hiểu lầm, nó bật dậy nhanh chóng, hắn cũng theo đó mà ngượng dậy, chưa kịp đứng lên nó lao vào đánh hắn túi bụi:

- Cậu bị điên hả?? Này thì ngăn nhá!!!

- Cô mới bị điên đấy – hắn chỉ biết ôm người và đỡ đòn – Để anh trai an ủi không phải tốt hơn bạn bè sao??

Hắn nói đến đây, nó cũng ngưng đánh hắn, lại ghế ngồi, hắn thở phào nhẹ nhõm, để nó đánh thêm xíu nữa chắc hắn ăn đòn thay cơm luôn. Tuyết, Widel và nó bỏ vào bếp chuẩn bị bữa tối còn lại thì ngồi ngoài phòng khách, căn nhà chìm vào sự im lặng, không khí nặng nề bao trùm cả căn nhà

Nhật ngồi đó thẫn thờ, anh còn chẳng tin nổi những gì Hùng vừa nói, không lẽ trước giờ Nhi chỉ ngồi nhìn anh và Tuyết vui vẻ với nhau mà không có bất kì phản ứng gì sao?? Hắn thấy thế cũng ra ngồi cùng với Nhật


T/g: Xin lỗi đã để mọi người phải "hóng" hơi lâu ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.