- Aaaaaaaa, thi xong rồi khoẻ re – nó vươn vai la to ở giừa sân trường
- Suỵt!! Người ta đang làm bài kìa – hắn vội bịt miệng nó lại rồi kéo nó đi xuống căn tin
Tính ra hắn và nó cũng quen nhau hơn 2 tháng rồi, hắn nhớ cái lần nó bày vẽ kỉ niệm 1 tháng quen nhau bày tùm lum ra nhà, hắn vừa về thì nó lao ra. Haizz…lao ra ôm hắn thì không sao nhưng đang chạy thì vấp phải cái chai xịt tuyết dưới sàn nhà thế là nàng ta đập cái cằm xuống đất máu chảy tứa lưa đưa đi khâu mà miệng vẫn cười hề hề, hắn kinh luôn không cho nó bày cái gì một mình nữa
Về phần nó thì khi khâu cằm xong nó vẫn ngồi cười hề hề không phải vì không đau mà là vì hắn, hôm đó hắn kiểm tra sổ sách trong bar xong thì lật đật chạy về nhà mà không biết rằng cái mặt hắn bị vẽ lên khi ngủ: “Tôi là thằng ngu”, nó nhìn nét chữ là biết chẳng ai vào đây ngoài thằng anh song sinh của mình, thấy hắn lo cho mình nên khi bị hắn nạt thì nó ôm hắn tiện tay chùi luôn chữ trên mặt mà hắn vẫn không hay biết
- Ái chà chà!! Hẹn nhau xuống đây ăn kem mà không rủ bọn này, dạo này âu yếm nhau quên mất tụi này sao??- Kiệt nhướn mày nhìn nó với ngồi ăn kem
- Tôi còn đỡ chứ cậu thấy Nhật nhà ta chưa??? Mới làm xong thì cùng Tuyết bay hơi rồi còn gì nữa – hắn nhún vai rồi tiếp tục đút kem cho cái miệng há to bên kia
- À!! Lúc nãy đi ngang qua phòng giáo viên nghe đâu trong tuần có du học sinh vào trường mình thì phải, nghe là nữ, đẹp lắm !!– Quân chen vào giữa lấy hộp kem ăn rất tự nhiên
- Cậu có quen sao?? – Nhi đang bấm điện thoại liền liếc mắt nhìn Quân
- Không, làm gì có!! – Quân xanh mặt nhìn Nhi
Nhi rất thích làm khó anh chàng này,chỉ cần lườm nhẹ là đủ khiến anh xanh mặt. “Quân à, tôi không có quên cậu đâu” Nhi thoáng nhếch mép cười nhìn Quân. Quân nhìn nhỏ cười mà cứ sợ nhỏ để ý mấy câu vừa rồi, thật sự thì tim anh bị cái vô cảm của nhỏ nắm từ lâu rồi nhưng cũng tại sự vô cảm là rào cản lớn đối với anh, nếu anh có thể làm cho Nhi cười, không phải nụ cười nhéch mép thường ngày mà là nụ cười hồn nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Quân có vị trí trong tim nhỏ
Nó nhìn hai người mà nở nụ cười tinh ranh, có ngu mới không biết Quân đang có tình cảm với Nhi, còn phía Nhi thì nó không tìm được biểu hiện gì có vẻ đáp lại, hắn nhìn nó cười, cái nụ cười đấy chẳng tốt lành gì lắm, nó toàn nảy ra mấy cái ý kiến ngu ngốc chẳng hạn như cách đây 1 tháng khi mẹ nó đến mang mấy con sư tử tống về Châu Phi thì ngay lập tức nó nở nụ cười tinh ranh chạy vào sở thú tính mang hổ về nuôi, may mà hắn chạy theo lôi cổ nó về. Nói hắn là người người yêu của nó thì không đúng lắm phải nói là bảo mẫu thì đúng hơn, toàn nghịch dại
- Ủa???Hùng với Widel đâu, đừng nói là cũng bốc hơi luôn rồi nha – nó dáo dác tìm người
- À, hai người đó đang ở trong phòng thi ấy, chẳng biết làm gì mà lâu thế ……Ế, mới nhắc đến rồi kìa – Kiệt gãi đầu rồi chỉ về phía có hai bóng người đang chạy về phía cả đám
Widel chạy một mạch đến chỗ nó, núp sau lưng nó còn Hùng chạy theo đằng sau mặt đỏ gay lên chẳng biết do chạy hay sao nữa chỉ thấy Widel cười như con điên trốn viện:
- E..em…Hôm nay tôi phải cho em một trận – Hùng thở không ra hơi rồi đẩy nó về phía hắn tóm lậy nhóc Widel
- Em xin lỗi!! Em sẽ không vậy nữa!! – Widel xoa hai tay, làm mặt cún con
- Không xin xỏ, đi về nhanh!!! – nói rồi Hùng xốc Widel lên vai vác đi mặc cho Widel có la hét van xin
CẢ đám đặt dấu chấm hỏi to đùng cho đến khi hắn chỉ chỉ vào cái tờ giấy đang bay bay trên lưng Hùng: “Trai bao 500k/đêm”, nhìn cái này đủ biết nhóc Widel nhà ta rảnh rang không có chuyện gì làm nên chọc Hùng cho vui, ai dè bị anh phát hiện dí cho từ sân trường xuống căn tin, cho chừa cái tật rảnh rỗi sinh nông nỗi
- Thôi về, ở đây chán quá – Nhi đứng lên rồi rảo đi luôn
Nó thấy thế liền bỏ hắn với hai nam kia chạy theo Nhi không quên nháy mắt với hắn, hắn nhìn nó phì cười. Nó chạy đến phía nhỏ khoác tay hỏi nhỏ:
- Này bà có tính kiếm người yêu không
- Giờ thì chưa – Nhi ngước mặt lên ngắm bầu trời thoáng đãng, đôi mắt nghĩ ngợi về một điều gì đó mà nó chưa biết
- Tôi biết tính bà thích nói thẳng nên tôi cũng nói luôn là có lẽ Quân có cảm tình với bà đấy sao bà không thử quen Quân đi biết đâu tôi nhận được thiệp hồng từ hai người thì sao???- nó nhìn cái ánh mắt của Nhi mà có cảm tưởng nhỏ sắp biến mất nhưng vẫn ráng làm mai
Nhi nhìn nó rồi phì cười, bẹo má nó vì nhìn nó bây giờ như con nít đang đợi kẹo. Bỗng nhỏ có điện thoại, giảm mức âm lượng của điện thoại rồi bắt máy, nó biết không nên nghe nên thoát ra khỏi cánh tay của nhỏ, chỉ đi song song với nhỏ
- Chuyện em nói đã làm xong chưa – Nhi nói chuyện trong điện thoại
-….
- Bao giờ thì……bắt đầu – Nhi nhìn nó ngưng lại một chút rồi mới nói tiếp
-…
- Cám ơn, em sẽ nhớ - Nhi cúp máy – A…..đau đầu quá!! – Nhi ngồi sụp xuống ôm đầu làm nó hoảng hồn chay đến bên nhỏ
- Bà bị sao vậy, đừng làm tôi sợ …..Phong ơi!! Nhi bị gì nè!! – nó thoáng thấy hắn liền hớt hải gọi
Nghe nó gọi, hắn liền chạy về phía nó, hai nam kia cũng chạy theo. Đến chỗ nó thì thấy nhỏ Nhi đang ngồi ôm đầu liên tục kêu đau còn nó thì hốt hoảng cứ ú ớ trong họng. Lát sau thì nhỏ vùng dậy chạy đến bên bờ tường đối diện đập thẳng đầu vào đó
- Bà bị điên hả?? – nó cố giằng Nhi ra khỏi bức tường, khoé mắt nó hơi nhoè đi
Cả nó, hắn và Kiệt giằng ra nhưng không được, còn Quân thì móc điện thoại bấm số của Hùng. Đợi hồi lâu tiếng tút tưởng như dài vô tận cuối cùng cũng chấm dứt, Hùng vừa nghe máy thì Quân đã hét lên:
- HÙNG!! CẬU ĐẾN TRƯỜNG NHANH ĐI, NHI LÊN CƠN RỒI KÌA!!
- Cái gì cơ, cậu để nó đập vào một chỗ cố định rồi lấy cái gì mềm dựa vào chỗ đó tôi sẽ tới liền – Hùng nghe xong liền quay xe sang đường với tốc độ chóng mặt làm Widel chới với, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhóc ấy cũng ngồi im
Về phía bọn nó thì sau khi nghe Quân nói thì nó hới hải chạy xuống căn tin lấy mút xốp, nhìn nhỏ liện tục đập đầu vào miếng xốp mà nó sợ sệt chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với nhỏ
Đến khi Hùng đến, bọn nó chưa kịp hỏi gì thì Hùng nhảy ra khỏi xe, rút từ trong túi quần ra một cái kim tiêm và một lọ vắc-xin, Hùng nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nhỏ sau đó mấy nam nhà ta nhanh tay không chế nhỏ ấy lại
Được một lúc thì nhỏ lăn ra ngất, Hùng gọi chiếc taxi rồi kêu Widel với nó lên xe chông chừng nhỏ, chở nhỏ ấy về nhà rồi sẽ giải thích chuyện này sau. Trên đường về, nó nắm lấy bàn tay Nhi chỉ mong nhỏ ổn cả, mặt nó lúc này hiện rõ nỗi lo lắng, mắt còn đọng lại 1 chút nước mắt ở khoé mi, Widel ở bên cạnh, khẽ đặt bàn tay lên tay nó:
- Mọi chuyện sẽ ổn mà chị, chị Nhi không sao rồi, chị đừng lo lắng quá
- Ừ!!! Em nói đúng – nó nhìn Widel cười mếu
Trong lúc chờ nhỏ tỉnh, Hùng đã kể hết về bệnh tình của nhỏ, nó buồn lắm, vì sao mà nhỏ cứ giấu hết chuyện này đến chuyện khác, bạn bè bao nhiêu năm vẫn chưa đủ để nhỏ mở lòng với nó sao??.....Nó thở dài rồi hướng ánh mắt buồn về phía cầu thang, hắn thấy thề liền xích lại gần nó, vuốt nhẹ lên mái tóc mượt của nó, dường như hiểu được ý nghĩ của nó nên hắn cất giọng:
- Đừng buồn, rồi Nhi cũng sớm mở lòng với chúng ta thôi….Chỉ cần thời gian…
Nó nghe hắn nói mà vơi bớt đi nỗi buồn, khẽ dựa vào vai hắn rồi ngủ luôn. Đợi đến khi nó ngủ say thì hắn liền bế nó vào phòng. Mọi người cũng trở về phòng, chẳng ai còn muốn ăn cơm tối nữa nên căn nhà đã sớm chìm trong sự yên tĩnh của bóng tối
- Haizz..Mệt quá!!! – nó vươn vai sau một đêm dài rồi vác cái bộ mặt ngái ngủ của mình định xuống kiếm gì đó bỏ bụng nhưng nó chợt thấy cánh cửa phòng nhỏ Nhi mở nên vội qua xem nhưng không thấy nhỏ ấy đâu, giật mình bừng tỉnh nó chạy xuống nhà xem có Nhi ở đâu.
Bước xuống thì thấy nhỏ ngồi trên ghế so-pha, vai run bần bật, hình như nhỏ đang khóc, nó lại gần khẽ đập vào vai nhỏ làm nhỏ giật mình la lên:
- Mẹ ơi!! MA…cứu con!! – trong bóng tối nhỏ khóc la um sùm còn nó thì chẳng hiểu gì hết, bình thường Nhi đâu có thế này, nó đưng trân ra đó. Tiếng khóc của nhỏ đã làm mọi người tỉnh giấc, ai cũng vội vàng chạy xuống nhà, bật đèn thì tiếng khóc ấy mới giảm nhỏ
- Về nhà…..em muốn về nhà….- Nhi lay tay Hùng khóc thút thít y như con nít
- Đây là nhà mình nè!! Ngoan, anh dắt đi chơi, đi rửa mặt đi – Hùng nói rồi chỉ tay vào bếp, Nhi thì sụt sịt đi theo hướng anh đã chỉ
Lúc này mọi người mới ngồi vào ghế, ánh mắt chợt tia lên vẻ cực kì khó hiểu, nhìn những ánh mắt đó, Hùng thở dài:
- Cứ mỗi lần lên cơn thất thường thì Nhi lại như thế, y như con nít 4 tuổi, phải mất 1 tuần uống thuốc mới hết
- Sao đến giờ cậu mới nói?? – nó quát khẽ
- Giờ thì cô biết rồi đấy!! – Hùng nhướn mày liếc mắt qua nhà bếp mà nhỏ đi ra – Qua đây – Hùng vẫy tay gọi Nhi
- Bạn anh hả?? – Nhi nép vô người Hùng nhìn lướt mọi người
Hùng lại phải bắt đầu giới thiệu từng người cho nhỏ, nhỏ chì kết được hai người đó là nó và Quân với trí não của một cô nhóc 4 tuổi, Nhi híp mi cười vô tư:
- Em thích chị Ngọc với anh Quân nhất, sau anh trai em
Ố la la, Quân ngượng chín mặt, còn nó như bắt được vàng, huých tay Quân:
- Kìa, em Nhi thích Quân kìa, nói gì đi chứ
- Ờ…thì anh cũng thích em – Quân gãi đầu làm cả đám cười phá lên
Cả đám quyết định nghỉ 1 tuần để chăm cho nhóc 4 tuổi này mà bỏ lỡ 1 nhân vật đã trở về …
Ở nhà thì đã sướng nhưng còn đối phó với những trò quậy phá của Nhi thì mệt lử, cứ nghĩ đi nó đang tính ngồi lên ghế ăn thì cảm thấy có gì dính dính dưới ghế, nhấc người lên thì nguyên bã kẹo sinh gum in trên mông rất đẹp làm nó phải vứt luôn cái quần. Lấy son của Tuyết vẽ tùm lum lên mặt Kiệt đang ngủ nhìn chẳng ra hình người, bày đặt nấu nướng mà làm móp luôn 3 cái chảo do gặp gián, rải giấy khắp nhà báo hại cả đám phải dọn nhà phát mệt, lấy bút bi vẽ lên quần đang phơi của Quân rồi chạy xuống hỏi anh là nhỏ vẽ dẹp không làm Quân chỉ biết cười khổ
- Nhỏ ngủ chưa – nó thấy mệt lử với mấy trò quái gỡ của Nhi 3 ngày nay
- Khi mà chưa có cậu thì mỗi lần nhỏ lên cơn như thế thì ai chăm nhỏ ấy?? – hắn nhướn mày nhìn Hùng
- À, em ấy có một bác sĩ với cô hầu túc trực ở nhà sẵn, hễ có dấu hiệu của bệnh thì không cho đi học – Hùng gật gù giải thích
- Ơ thế sao có mấy lần bọn tôi tới nhà Nhi thì chỉ thấy cô hầu – nó nhíu mày nhìn Hùng
- Chắc em ấy kêu bác sĩ ra ngoài để cô không biết đấy
Ngồi ở dưới phòng khách thì đột nhiên có tiếng Widel la lanh lảnh trên tầng, cả đám liền chạy lên xem. Widel thì chạy khắp phòng Nhi không ngừng kêu cứu, còn Nhi thì dí theo phía sau cứ chu chu cái môi đòi hôn cho bằng được, thấy thế cả đám lại giả mù đi xuống mặc kệ cho Widel có van xin thế nào. Tường không thoát được khỏi Nhi, cô nhóc lại vớ được Quân liền đẩy anh vào phòng đóng cửa rồi thản nhiên xuống nhà
- Sao em xuống được đây vậy – Hùng nói nhưng mắt lại dán vào điện thoại
- Em để Quân ở trên luôn rồi – Widel tiến đến bóp cổ Hùng lắc kịch liệt để trả thủ cho lúc nãy
Nó nghe xong thì nhoẻn miệng cười, hắn thấy vậy liền cốc đầu nó:
- Suy nghĩ bậy bạ
- Gì chứ, ta rất là trong sáng – nó ôm đầu chu mỏ cãi lại
- Đây là trong sáng của mi à??- hắn giơ điện thoại của nó đang bật lên màn hình một trai một gái trên một giường và…….
- Ơ…chỉ lướt qua thôi à!! – nó cúi gằm mặt, thế quái nào mà hắn biết mấy cái quỷ quái nó tích trong điện thoại chứ, phải cài mật khẩu
Nhật với Tuyết nghe điện thoại ai đó rồi lấy xe đi luôn, Hùng với Widel muốn đi dạo phố buổi tối nên cũng đi nốt, còn Quân với Nhi làm gì trên phòng thì không biết, hình như cả hai ngủ luôn rồi, Kiệt cũng đi kiểm tra lại sổ sách của mấy bar luôn. Vậy chỉ còn có hắn và nó ở dưới phòng khách, nhân dịp đây hắn phải doạ cho nó sợ chơi:
- Ngọc à!! Giờ chỉ còn hai ta
- Ơ…ơ…Phong…anh tính làm gì cơ?? – nó thấy rợn da gà khi hắn nói cái kiểu ngọt xớt đó
- Còn cái gì nữa, giống hai người trong hình lúc nãy anh đưa em xem đó – hắn làm bộ mặt tà dâm nhìn nó, trông nó sợ sệt mà buồn cười, cứ từ từ hắn lấn sát vào người nó
- Cái đó …..để sau khi kết hôn nha - nó nhẹ đẩy hắn ra, nghĩ gì chứ nó cũng là con gái mà
Hắn cười nhẹ, xem ra không doạ nó được lâu nữa mà hắn cũng không muốn mất cơ hội này, dễ gì được ôm nó thoải mái trong nhà đâu, nghĩ thế hắn cốc nhẹ vào đầu nó rồi luồn tay qua eo nó và hai người có một nụ hôn thật sâu. Việc nó và hắn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào đó không có gì đáng nói, có điều chẳng hiểu Quân dụ gì mà Nhi mang cốc xuống lấy nước cho Quân bặt gặp cảnh đó cũng dừng lại nhìn rồi lấy nước trong lặng lẽ và nhanh chóng
Lên tới phòng đưa nước cho Quân uống, nhỏ lại giằng tay anh nhõng nhẽo:
- Anh chở em đi chơi nha, ở nhà chán quá
- Ừ, thay đồ đi – Quân nhéo má nhỏ, anh có cảm tường như mình sắp ngất tới nơi