Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 2



Q: Meo meo, xin hỏi cậu phối H như thế nào?

A: Cái này cần có tài năng trời cho TAT

******

Cái loa thông báo của QQ nhấp nháy liên tục, biểu hiện có người xin kết bạn. Acc QQ nhỏ được người xa lạ hỏi thăm, Khương Tiểu Lạc tò mò mở ra xem.

Ba cậu: Đại đại, cầu tiếp kịch.

Lần đầu tiên Khương Tiểu Lạc được người ta gọi là đại đại, mặc dù chỉ là xưng hô tỏ vẻ tôn kính với CV, nhưng dù sao Khương Tiểu Lạc mới phối có vài bộ kịch ngắn ít nổi tiếng, được gọi đại đại vẫn cảm thấy vinh hạnh.

Xác nhận thêm bạn.

Nick name của chuẩn bị Ba cậu lập tức nhắn tin tới.

Ba cậu: Đại đại, cầu tiếp kịch.

Kỳ Meo: Xin chào, xin hỏi tui nên xưng hô thế nào?

Ba cậu: Cứ gọi em là Ba cậu, he he.

Ặc.

Kỳ Meo: Tui có thể xem kịch bản trước không?

Ba cậu: Có thể chứ. Đây là kịch dài, mới chỉ có kịch bản kỳ một, nguyên tác tên là “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ”, nếu Meo Meo có hứng thú, có thể đọc thử nguyên tác, rất hay đó.

Kỳ Meo: Tui xem kịch bản trước rồi lát nữa trả lời cô nha.

Khương Tiểu Lạc vẫn quen với cách gọi này hơn.

Ba cậu: Được.

Dù sao cũng mới chỉ có kịch bản kỳ một, Khương Tiểu Lạc xem qua đã có thể hiểu đại khái truyện nói về cái gì. Khúc dạo đầu kỳ một khá ấm áp, công cưng chiều thụ, cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc của đôi chồng chồng trẻ.

Khương Tiểu Lạc lên mạng tìm nguyên tác.

Tag: Hiện đại đô thị, ấm áp ngọt ngào.

Truyện này không có ngược, toàn bộ tác phẩm nói về hành trình cưng vợ ấm áp, tác giả muốn viết một câu chuyện về yêu và được yêu, cuộc sống bình thường giữa hai người, sinh hoạt chồng chồng bình dị, củi gạo dầu muối.

Trong kịch bản, Khương Tiểu Lạc đọc danh sách nhân vật, có chủ dịch thụ, chủ dịch công, ba mẹ của công, bạn 1, 2, 3, MB, phục vụ.

Nhìn qua nhìn lại, hổng lẽ người ta muốn cậu phối MB?

Kỳ Meo: Cô muốn tôi nhận nhân vật nào?

Ba cậu: Chủ dịch thụ Đường Đường.

Chủ dịch một kịch dài, nhìn tên cũng biết là truyện V, hẳn là cực nổi tiếng. Khi Kỳ Meo bị Đông Phong kéo vào giới võng phối đã được phổ cập kiến thức về tình hình của giới, truyện nổi tiếng cùng staff nổi tiếng. Truyện này không phải cực nổi thì cũng là hơi nổi, chuẩn bị lại dám tìm một người không tiếng tăm gì như cậu tới phối?

Khương Tiểu Lạc lên diễn đàn võng phối tìm ID của “Ba cậu”, kết quả cho ra rất nhiều mục.

Kịch truyền thanh đam mỹ hiện đại “Chiến tranh” kỳ một chính thức tuyên bố, chế tác: Ba cậu.

Kịch truyền thanh đam mỹ cá nhân hiện đại “Thầm mến” tuyên bố, chế tác: Ba cậu.



Phần còn lại không cần nhìn cũng biết, Ba cậu là tổng chế tác vĩ đại. Trong giới võng phối, người có thể làm chuẩn bị kiêm biên kịch kiêm đạo diễn kiêm hậu kỳ vô cùng hiếm. Hơn nữa, một người làm phần việc của bốn người có thể giảm bớt nhân lực, tránh lãng phí tài nguyên.

Chẳng qua là nhìn số lượng tác phẩm đồ sộ này, lí lịch của Ba cậu tuyệt đối là tiền bối lão làng, ấy vậy mà lại tới mời một người mới như cậu.

Kỳ Meo: Tui không cần thử âm sao?

Ba cậu: Không cần, tui thấy cậu rất thích hợp với nhân vật này.

Kỳ Meo: Không ngại tui là người mới sao?

Ba cậu: ^_^ Trước khi tìm cậu tui đã tìm hiểu qua rồi. Tui thích nhất là dùng người mới, chỉ cần cậu không ngại PIA là được.

Kỳ Meo: Vậy tui nhận, cảm ơn đã nâng đỡ, tui sẽ cố gắng meo meo ~>▽<

Ba cậu: OK. Lát nữa tui kéo cậu vào tổ kịch.

Kỳ Meo: Ừa.

Khương Tiểu Lạc tiện tại nhìn tin tức cá nhân của Ba cậu, hai mặt trời cùng hai mặt trăng, level rất cao, giới tính ghi là nữ. Cậu thầm nghĩ, lẽ ra cái ID Ba cậu này phải đổi thành Mẹ cậu mới đúng.

O(*≧▽≦)ツ┏━┓Đập bàn cười điên cuồng.

Nếu đã nhận kịch dài, Khương Tiểu Lạc cần phải đọc nguyên tác. Vì vậy cậu lên baidu tìm tòi, tải truyện về. Ngay lúc đang định mở ra, avatar xám xịt của Phòng làm việc Meo meo bỗng sáng lên.

Công – Song Mộc Lâm: Meo nộp âm chưa, tui nộp đây *ôm quyền*

Thụ – Kỳ Meo: Tui bị cảm, mấy ngày nữa mới có thể ghi âm QUQ

Công – Song Mộc Lâm: *xoa đầu* ](~ ̄▽ ̄)ノốm vẫn thật đáng yêu.

Chuẩn bị – Đông Phong: Lâm Tử, cậu không sao đấy chứ, cậu là công mà, đừng có làm nũng ﹁_﹁

Thụ – Kỳ Meo: Xin hãy thông cảm cho một tên trẻ trâu phối công, thật ra anh ta rất muốn trở thành thụ của thụ o(*≥▽≤)ツ

Công – Song Mộc Lâm: Các cô không hiểu rồi, tui đang cố bắt chước giọng điệu của Meo thụ thôi mà ╮(╯_╰)╭

Chuẩn bị – Đông Phong: Thân là công, xin đừng dùng icon. Uổng cho công âm 0.7 của cậu, ngoài đời chỉ là một tên ẻo lả.

Công – Song Mộc Lâm: …

Khương Tiểu Lạc cũng muốn nhào vào góp vui mấy câu, nhưng tiếng loa thông báo nhắc nhở cậu bị thêm vào một tổ kịch khác.

Tổ kịch Đôi trẻ.

Chế tác – Ba cậu: Hoan nghênh chủ dịch thụ, Kỳ Meo.

Trang trí – Mẹ cậu: Tung hoa *★, °*:. ☆( ̄▽ ̄)/$: *. °★*.

Tuyên truyền – DD: (>^ω^<)



Khương Tiểu Lạc nhìn mấy cái ID nổi lên, Ba cậu, Mẹ cậu, DD. Hóa ra đây là cả một nhà, người nào không biết còn tưởng là đang chơi trò gia đình.

Đào Hạ – Cối xay gió: Hoan nghênh.

May mà còn có một người mang ID bình thường. Khương Tiểu Lạc cũng đổi tên mình trong nhóm, đi ra chào hỏi.

Đường Đường – Kỳ Meo: Chào mọi người.

Cậu nhìn danh sách thành viên trong kịch, thấy có bảy người, Ba cậu, Mẹ cậu và cậu đang online, những người khác đều có avatar xám xịt, không biết là offline hay để ẩn, nhìn tên trước ID thì đều là vai phụ.

Chế tác – Ba cậu: Tui đi tìm thêm CV khác nhận kịch.

Trang trí – Mẹ cậu: Ba bọn trẻ thật khổ cực, đi mạnh khỏe nha.

Nhóm này coi như cũng yên tĩnh, chốc lát sau đã không có người nói chuyện. Khương Tiểu Lạc không biết phải nói gì, dù sao còn chưa làm quen với nhau, thấy bên Phòng làm việc Meo Meo có tin mới liên tục, đủ để biết bên này rộn ràng tới mức nào.

Khương Tiểu Lạc thuận tiện thông báo tin nhận kịch mới cho mọi người.

Thụ – Kỳ Meo: Tui vừa nhận vai chủ dịch thụ của một vở kịch dài *ôm quyền*

Biên kịch – Nam Phong: 00 Tên là gì?

Thụ – Kỳ Meo: “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ”

Chuẩn bị – Đông Phong: Đệch mợ, chuẩn bị là đứa nào?

Thụ – Kỳ Meo: Ba cậu, cô sao vậy?

Chuẩn bị – Đông Phong: Đù má, vốn tui cũng muốn xin trao quyền truyện này, bị cô ta giành trước, muốn xin đồng thời trao quyền mà cô ta không đồng ý. Mẹ nó.

Đồng thời trao quyền tạo áp lực rất lớn, hai kịch làm sao sẽ bị tranh luận so sánh kịch liệt, vậy nên các tổ kịch thường không muốn làm đồng thời trao quyền.

Thụ – Kỳ Meo: Tui đã nhận rồi, hơn nữa cũng bị kéo vào tổ kịch, lui thì không ổn.

Chuẩn bị – Đông Phong: Meo, cậu muốn nổi tiếng thì cứ nói thẳng đi. Tuy rằng tổ kịch của chúng ta nhỏ bé, không thể nâng cậu nổi lên, nhưng ngày ấy đi xin trao quyền, tui cũng định sẽ mời cậu phối thụ.

Giọng điệu của Đông Phong rất nặng nề, còn kèm theo một ít lời phiến diện.

Không khí vui mừng trong nhóm thoáng trở nên nghiêm túc hơn.

Thụ – Kỳ Meo: Tui nhận kịch rồi mà rút lui sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới nhân phẩm.

Hơn nữa thái độ của chuẩn bị bên kia vô cùng tốt. Tất nhiên, Khương Tiểu Lạc không nói câu kia ra, tránh đổ thêm dầu vào lửa. Cậu đoán vì Ba cậu không đồng ý chuyện đồng thời trao quyền nên Đông Phong mới có ấn tượng không tốt về cô.

Chuẩn bị – Đông Phong: Cậu không giúp tôi, lại còn giúp người ngoài, còn nói gì tới nhân phẩm nữa.

Biên kịch – Nam Phong: Đông Phong, cậu bình tĩnh một chút. Hù chết tui rồi.

Chuẩn bị – Đông Phong: Tui và chuẩn bị kia không đội trời chung. Meo, lần này cậu giúp người ngoài chính là tát vào mặt tui. Từ khi dẫn cậu vào giới tới nay, tui tự thấy mình đối xử với cậu không tệ, giúp cậu làm kịch tạo danh tiếng, muốn nâng đỡ cậu nổi tiếng. Bây giờ cậu tìm được cơ hội mới lại khinh thường chúng tôi.

Khương Tiểu Lạc được Đông Phong dẫn vào giới, điều này cậu luôn cảm kích trong lòng, cũng định sẽ làm bạn tốt suốt đời với cô. Nhưng chỉ mới mấy tháng, mối quan hệ tình bạn này đã có kẽ hở. Khương Tiểu Lạc nghĩ, trong chuyện này, Đông Phong đề cao cái tôi cá nhân của mình quá mức.

Thụ – Kỳ Meo: Đông Phong, cô hiểu lầm rồi. Nổi tiếng hay không tui không quan tâm. Thu hoạch lớn nhất của tui trong giới võng phối này chính là được quen biết với mọi người. Nếu tui đã nhận “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ” rồi vô duyên vô cớ rút lui, quả thật là không công bằng với tổ kịch. Chẳng phải ngay từ đầu cô đã dạy tui, CV không được tùy tiện hãm hại kịch, thái độ nhận kịch phải tốt sao?

Chuẩn bị – Đông Phong: Ha ha.

Đông  Phong chỉ gửi hai chữ đó và không xuất hiện nữa. Khương Tiểu Lạc không biết lời mình nói có tác dụng hay không, nhưng bị bạn bè hiểu lầm như vậy thật sự rất khó chịu.

Quá trình phối âm rất thoải mái, thành quả phát kịch rất vui vẻ, mỗi ngày Khương Tiểu Lạc ở nhà  có giới võng phối giúp giết thời gian, cậu cảm thấy rất thỏa mãn, cho tới giờ chưa từng ham muốn mấy cái danh tiếng hư ảo.

Cổ họng nghẹn lại khó chịu khiến cậu ho khan hai cái. Khương Tiểu Lạc rót cốc nước, uống xong thuốc vẫn thấy họng đau đau. Nhưng vừa uống thuốc xong, không thể uống thêm viên nữa.

Uống quá nhiều thuốc sẽ dẫn tới phản tác dụng.

Khương Tiểu Lạc sờ trán mình, dường như hơi nóng, không biết có phải đang sốt không. Cậu muốn lấy nhiệt kế để đo nhưng lại không tìm thấy. Cậu lập tức gửi tin nhắn cho Sở Thiếu Tự, hỏi xem hòm thuốc gia đình để ở chỗ nào.

Còn chưa nhận được tin nhắn trả lời, chuông điện thoại của cậu đã vang lên.

“Hòm thuốc để ở ngăn kéo thứ hai trong cái tủ bên phải phòng bếp.” Sở Thiếu Tự nói.

Khương Tiểu Lạc sụt sịt, “Ừm.”

Tiếng lục ngăn kéo sột soạt truyền tới, Sở Thiếu Tự ngồi trên ghế làm việc, nghe thấy tiếng đáp lời yếu ớt từ đầu dây bên kia, cau mày lo lắng hỏi: “Em mệt lắm hả?”

Chất giọng mềm mỏng, giàu từ tính của anh truyền tới, khiến tâm trạng đang phập phồng của Khương Tiểu Lạc cũng bình tĩnh trở lại.

Cậu làm nũng với anh: “Trán hơi nóng, em muốn đo nhiệt độ rồi  đi ngủ một giấc.”

“Mệt quá thì gọi điện cho anh, anh xin nghỉ đưa em đi bệnh viện.”

“Được rồi, em cúp đây.” Không muốn làm trể nải thời gian làm việc của Sở Thiếu Tự, Khương Tiểu Lạc mau chóng cúp máy. Hòm thuốc quả nhiên ở ngăn kéo thứ hai trong cái tủi bên phải nhà bếp, cậu ôm về phòng, đặt ở trên giường. Cậu lấy bông dính cồn lau qua cái nhiệt kế rồi đặt dưới lưỡi, sau đó ngồi về trước máy tính, chờ thời gian trồi.

Song Mộc Lâm nhắn tin cho Khương Tiểu Lạc nhiều lần.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Trong nhóm xảy ra chuyện gì vậy?

Song Mộc Lâm nói vậy hẳn là đã đọc lại lịch sử trò chuyện trong nhóm.

Kỳ Meo: Chẳng phải anh biết rồi sao?

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Thấy hơi bất ngờ, đọc không hiểu.

Kỳ Meo: Sao anh lại hóng hớt như vậy?

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Linh hồn hóng hớt đang hừng hực thiêu đốt.

Kỳ Meo: Nói tóm lại là tui nhận kịch của chuẩn bị mà Đông  Phong ghét, cô ấy giận.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Cậu nhận kịch thì liên quan gì tới Đông Phong, sao mà lại cãi nhau?

Kỳ Meo: Tui cũng không biết, không thấy chuẩn bị bên kia có vấn đề gì về nhân phẩm. Đông Phong muốn tui rời khỏi tổ kịch đó, thật không công bằng với họ.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nhận rồi thì cứ phối cho tốt đi. Có thể do Đông Phong đơn phương ghét chuẩn bị bên kia, chuyện giữa hai chuẩn bị hoàn toàn không liên quan tới cậu. Chắc là Đông Phong thấy người ta ra kịch nhanh hơn, nhiều hơn, chất lượng tốt hơn nên ghen tị. Ái chà, tui ngửi thấy có mùi âm mưu 233333

Kỳ Meo: Anh lại đang hóng hót gì nữa?

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Nhàn rỗi, buồn chán nên hóng thôi.

Kỳ Meo: Tui ngủ đây, thân thể khó chịu.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Đi đi.

Khương Tiểu Lạc tắt máy tính, lấy nhiệt kế ra nhìn, 37 độ 7, hơi sốt. Cậu bỏ nhiệt kế vào trong hòm thuốc rồi yếu ớt nằm trên giường, đắp chăn đi ngủ. Khương Tiểu Lạc không có thói quen ngủ ngày, nằm một mình trên giường, bên cạnh không có Sở Thiếu Tự bầu bạn, thật đúng là cô đơn tịch mịch.

Cậu trằn trọc một lúc, bởi vì mũi không thông nên hô hấp khó khăn, không thể ngủ được.

Sở Thiếu Tự cấm Khương Tiểu Lạc để điện thoại cạnh đầu giường khi ngủ, tránh phóng xạ, cho nên cậu phải đứng dậy lấy điện thoại trên bàn máy tính.

Mau chóng bấm phím tắt 521, gọi thẳng vào số máy của Sở Thiếu Tự. Tiếng tút vang lên một hồi, bên kia lập tức nghe máy, trước khi cậu kịp mở miệng đã vội hỏi: “Còn mệt không? Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

Khương Tiểu Lạc hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sở Thiếu, em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.