Thật ra đó chỉ là mượn cớ vì không muốn tiếp tục nói chuyện với nhau mà thôi. Khương Tiểu Lạc cảm thấy không chịu nổi khi phải đối mặt với một cô gái khí thế mạnh mẽ như vậy.
Nếu đã biết ID của Hinh Tử, cậu vào diễn đàn và lên baidu tìm thông tin về cô.
Hinh Tử chuẩn bị rất ít kịch nhưng vở kịch nào cũng có tỉ lệ lượt view cực cao, đều dài tới mười mấy trang. Mặc dù ngoại trừ “Vương triều họ Lý” và “Vô”, Khương Tiểu Lạc chưa từng nghe kịch khác của cô, nhưng số liệu cũng đủ để nói lên tất cả.
Thậm chí còn có fan mở topic công khai thổ lộ tình cảm với cô. Phải biết rằng chuẩn bị không giống với CV, các cô chỉ làm công tác hậu trường, Hinh Tử có thể nhận được nhiều vinh quang như vậy chứng tỏ cô rất có thực lực. Huống chia mấy vở kịch của cô đều nâng đỡ rất nhiều CV nổi tiếng, bây giờ có người vẫn tiếp tục hoạt động sôi nổi, có người đã ở ẩn, hoặc lui giới. Các fan hâm mộ thường yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì vậy luôn biết ơn ân nhân đã cung cấp cho thần tượng của mình cơ hội tốt.
Chuẩn bị trong giới võng phối không nhiều, người có thể làm được như Hinh Tử càng ít hơn, gần như trở thành mục tiêu phấn đấu của tất cả các chuẩn bị mới vào nghề. Đạt được tới trình độ này chẳng cần phải lo lắng tới vấn đề tìm kịch bản nữa, đại thần tùy tiện chọn, quan hệ rộng rãi, phát hành kịch lúc nào cũng được quan tâm.
Chuẩn bị nào chẳng muốn kịch của mình được nhiều người biết đến? Vậy nên rất nhiều chuẩn bị mới muốn nổi tiếng để thu hút người nghe.
Khương Tiểu Lạc thầm than kiến thức của mình hạn hẹp, không có cơ hội cảm nhận sâu sắc sức ảnh hưởng của Hinh Tử, chỉ tìm được một ít thông tin cũ, cảm nhận thông qua những con chữ lạnh lẽo và nhạt nhẽo: Đây là một chuẩn bị vô cùng giỏi!
Cậu tìm weibo của Hinh Tử, cái mới nhất đăng từ hai tháng trước, gần như là weibo bỏ không.
Hinh Tử đang du học ở London: Hóa ra bánh crepe phương Tây là như vậy! (Ảnh bánh crepe trái cây)
Thì ra cô là du học sinh. Sau khi tìm hiểu hết sức về Hinh Tử vẫn không thấy gì quan trọng, Khương Tiểu Lạc ngửa đầu về phía sau, liếc nhìn điện thoại di động của Sở Thiếu Tự đang được sạc pin, trong lòng khẽ rung lên.
Cậu lén lút đưa lưng về phía cửa, lén lút cầm điện thoại của anh lên, phòng ngừa Sở Thiếu Tự nhìn thấy. Tuy rằng cậu không đọc lén chuyện riêng tư của anh, cậu chỉ xem danh bạ mà thôi.
Danh bạ của Sở Thiếu Tự rất dài, cũng được phân loại khá rõ. Khương Tiểu Lạc kéo từ trên xuống dưới, tìm người tên có chữ Hinh.
Kéo được một lúc, cậu nhìn cái tên “Bảo bối” trong điện thoại, không cần đoán cũng biết đó là mình. Khương Tiểu Lạc chưa từng để ý xem Sở Thiếu Tự lưu số mình là gì, vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là Tiểu Lạc, không ngờ anh lại lãng mạn tới vậy.
Vì vậy, Khương Tiểu Lạc thành thật lấy điện thoại của mình, đổi tên Sở Thiếu Tự thành “Chồng yêu”.
Kết quả là cậu vẫn không tìm được thông tin gì về Hinh Tử OTZ.
Đợi tới khi ngồi lại trước máy tính, kéo nhìn danh sách thành viên trên QQ, Hinh Tử đã log out. Thôi quên đi, nếu như cậu tiếp tục dây dưa với Sở thiếu, Hinh Tử chắc chắn sẽ quay lại cảnh cáo cậu. Trong lòng Khương Tiểu Lạc cực kì mong chờ lần sau cô sẽ nói thế nào.
Mấy suy nghĩ thú vị hư đốn này nảy ra rất nhiều, chỉ có thể nói bạn trẻ Khương Tiểu Lạc quả thật rảnh rỗi sinh nông nổi.
Sáu giờ bốn mươi, Sở Thiếu Tự làm gì mà vẫn chưa xong. Khương Tiểu Lạc gõ gõ mặt bàn, đếm một, hai, ha, bốn. Khi cậu đếm tới mười lăm, Sở Thiếu Tự gọi.
Cậu mau chóng chạy vội ra ngoài như nhận được mệnh lệnh. ngôn tình hài
Tốc chiến tốc thắng.
Khương Tiểu Lạc ăn như chết đói, chưa tới năm phút đã ăn xong cơm tối. Sở Thiếu Tự gọi cậu lại nhưng bị cậu cố ý lờ đi, chạy về phòng.
Lúc ăn cơm, Khương Tiểu Lạc cũng định hỏi thử Sở Thiếu Tự về Hinh Tử. Nếu ID và tên thật của cô có liên quan đến nhau thì chắc trong tên cô cũng có chữ Hinh, dù ID Kỳ Meo và tên thật của cậu chẳng liên quan gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, sơ sẩy một cái còn để lộ thân phận của mình.
Khương Tiểu Lạc tập trung chú ý, dồn hết tâm trí vào chuyện phát kịch tối nay.
Còn hơn mười phút nữa, tuyên truyền DD đang mau chóng hoàn thành bản nháp
Tuyên truyền – DD: Ổn rồi chứ? (Link)
Khương Tiểu Lạc mau chóng nhấn vào, tuyên truyền cài đặt chữ rất đơn giản, đối xứng hai bên, hình nền phong cách ấm áp, trông giống như báo tường, nhìn rất vui mắt.
Đường Đường – Kỳ Meo: Rất đẹp.
Lạc Lâm – Song Mộc Lâm: Chuẩn bị, tôi cảm thấy màu chữ và màu phần staff giống nhau sẽ đẹp hơn.
Tuyên truyền – DD: Để tôi sửa.
Tuyên truyền – DD: Tôi bị hệ thống nhắc nhở thao tác quá nhiều. _(: 3∠)_
Chuẩn bị – Ba cậu: Bạn trẻ cứ bình tình, không phải vội.
Tuyên truyền – DD: Làm sao có thể không vội, mỗi lần post topic lúc nào cũng có vấn đề. Rõ ràng tôi đã thử rất nhiều lần.
Đường Đường – Kỳ Meo: *ôm chặt*
Còn năm phút nữa sẽ tới giờ phát kịch, Khương Tiểu Lạc nóng lòng kéo khung chat lên trên để sao chép đường link. Nào ngờ Sở Thiếu Tự đột ngột đi tới, hôm nay rửa bát rất nhanh.
Khương Tiểu Lạc vội vàng thu nhỏ khung chat và trang web, giả vờ bình tĩnh giục anh đi tắm. Nhưng hôm nay không biết vì sao mà tâm huyết trào dâng, anh đề nghị hai người đi tản bộ.
Cậu không nhúc nhích, đang nóng lòng muốn chết mà còn bị quấy rối, không quan tâm tới Sở Thiếu Tự, tiếp tục refresh trang web.
Sở Thiếu Tự đến gần, đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay vòng dưới gối cậu, một tay đỡ lưng cậu. Trọng tâm bất chợt thay đổi khiến Khương Tiểu Lạc hoảng sợ, vội vàng ôm chặt cổ anh, tránh để mình ngã xuống.
“Sở Thiếu Tự, anh muốn làm gì?”
Anh lấy tay bóp bóp người cậu, hai mày nhíu lại, “Tiểu Lạc, em nặng lên.” Dứt lời, anh lại bóp tiếp.
Khương Tiểu Lạc chợt thấy nguy hiểm, “Thật à?”
“Suốt ngày ăn quà vặt, lại không vận động, em nghĩ rằng em sẽ gầy được chắc. Anh không ôm nổi em nữa rồi, em xuống đi.” Sở Thiếu Tự nghiêm túc nói.
Hai chân Khương Tiểu Lạc chạm đất, lập tức chạy vào phòng tắm tỉ mỉ ngắm nghía mình trong gương. Bên ngoài, trông cậu vẫn không thay đổi. Cậu nhéo nhéo cái eo nhỏ, nhưng mà đúng là bụng hơi phình ra một chút.
Tiêu đời rồi, Sở Thiếu Tự chê mình. Tiếc là nhà không có cân, cậu không biết chính xác mình tăng mấy cân.
Lúc cậu đi ra, Sở Thiếu Tự vẫn đứng tại chỗ chờ cậu, híp mắt cười. “Tiểu Lạc, đi ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm đi.”
Cậu chợt có ảo giác Sở Thiếu Tự đang lừa cậu, để cậu ra ngoài. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cả ngày cậu chỉ ru rú trong nhà, ăn xong lại nắm, chơi mệt lại ngủ, sinh hoạt đúng kiểu con heo.