Tôi nhớ lần thứ N em họ thất tình, rất đau lòng, cô ấy nói với tôi, cố ấy nghe nói bạn cùng phòng của cô ấy mang thai con của bạn trai mình, cô ấy nghĩ rằng cả thế giới như sụp đổ.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của cô ấy, bởi vì tôi nghe nói Trình Trạch và Trác Trác đã bắt đầu giai đoạn qua lại với nhau, cái gương trước mắt tôi giống như vỡ vụn, lớp gạch men trong phòng tắm cũng như vỡ nát ra, tất thảy mọi thứ xung quanh đều vỡ nát ra.
Vài giây đồng hồ sau, tôi nhận ra chẳng có thứ gì vỡ cả, thứ vỡ vụn là trái tim không nhìn thấy của tôi đây.
*Action 1
Vào ngày tết Nguyên Đán đó, Trác Trác không có ở phòng ngủ. Tối hôm qua cô ấy ăn xong bữa cơm "tất niên" cùng bạn học liền về nhà đón tết.
Niếp Niếp và Cát Cát ở lại phòng ngủ cùng tôi, Bát Quái nói ra tin tức nóng hổi sinh động như thật: "Tối hôm qua, Trác Trác đã chấp nhận Trình Trạch rồi."
Tôi khuấy tách cà phê trong tay, một vòng rồi lại một vòng, nói: "Không có đâu, Trác Trác đâu có thích hắn."
Cát Cát nói: "Là thật đó, mình tận mắt nhìn thấy mà. Tối qua lớp mình họp mặt, Trình Trạch uống rất nhiều rượu, trong chớp mắt đã không thấy đâu. Mình thấy Trác Trác cầm chai nước suối đi ra ngoài, cũng không thấy đâu, mình liền đi đến quán cơm xung quanh tìm. Các cậu đoán xem mình nhìn thấy gì?"
Niếp Niếp vội vàng hỏi: "Thấy cái gì?"
"Mình thấy Trác Trác và Trình Trạch ngồi ở chỗ không có ánh sáng, ngồi rất gần nhau, Trình Trạch cởi áo khoác ra, choàng lên cho Trác Trác, Trác Trác không từ chối. Bọn họ thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ, bữa tiệc của bọn mình kết thúc, bọn họ vẫn chưa trò chuyện xong, hình ảnh ấy, vừa nhìn là thấy có JQ (gian tình).
Tách cà phê trong tay tôi nghiêng một cái, cà phê đổ đi mất một nửa, tôi nhanh chóng chạy vào toilet rửa tay, từng chút từng chút, tôi dùng hết sức lực mà xoa.
Tôi mở nước chảy rất lớn, không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, nhưng giọng của Niếp Niếp vẫn oang oang truyền tới tai tôi: "Trác Trác rõ ràng được bạn học tiểu Trình theo đuổi mà! Tin này đúng là sét đánh ngang tai mà, tôi cần phải bình tĩnh lại chút."
"Có gì mà sét đánh ngang tai?" Cát Cát nói, "Mình đã sớm nói: bạn học tiểu Trình rất tốt, sớm muộn gì Trác Trác cũng đồng ý."
"Cậu nói sao?"
Cát Cát nói: "Mình nói rồi mà, năm nhất có nói qua một lần rồi đó."
". . ."
Năm nhất, tôi không khỏi hồi tưởng lại chuyện năm nhất, khi đó tôi cùng Niếp Niếp và Cát Cát cũng đã bàn luận về vấn đề tương tự như vậy.
Thời gian trôi qua rất vui vẻ, chớp mắt đã lâu như vậy rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên chuyện "Một quả quýt dẫn đến vụ án mạng".
*Action 2
Niếp Niếp và Phì Phì hán huyên đến khuya mới đi, các cô ấy đi rồi, tôi vài lần cầm di động lên rồi lại bỏ xuống, cuối cùng quyết định gửi một tin ngắn cho Trác Trác: 【 Bạn thân yêu, nghe nói bạn với Trình Trạch có tiến triển rồi, có thật không? 】
Tôi không gọi điện cho cô ấy vì sợ cô ấy nghe ra thanh âm run rẩy của tôi.
Tôi ôm di động hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng trả lời lại: 【 Cứ cho là vậy đi. 】
Từng chữ từng chữ rõ ràng trên màn hình, tôi còn không tin nổi, lại gửi thêm một tin xác nhận: 【 Cậu đang ở cùng hắn sao? 】
Trác Trác không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà gửi đến một đoạn tin nhắn đầy tâm huyết: 【 Ngày trước mình cho là hắn tuổi còn quá trẻ, không thích hợp với tôi. Nhưng tối hôm qua lớp bọn mình tụ họp, mình nói chuyện với hắn rất lâu, mình phát hiện hắn rất chín chắn, rất có ý kiến, bọn mình có rất nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là chuyện tình cảm. 】
Tôi quay lại đọc tin nhắn đó thì Trác Trác lại gửi thêm một tin nhắn trở lại: 【 Tối qua, hắn nói với mình, bất luận hắn thích bao nhiêu cô gái, nếu xác định không thể có tương lai với cô ấy, không thể khẳng bản thân có thể gánh vác phần tình cảm đó, hắn tình nguyện lựa chọn từ bỏ, cũng sẽ không bắt đầu. Bởi vì hắn sợ cảm xúc xúc động chốc lát của mình sẽ làm tổn thương người mình thích. 】
Nhìn thấy hàng chữ trên màn hình, một giọt nước mắt rơi trên đó.
Tôi khó khăn ấn phím trên bàn phím: 【 Nói rất có chiều sâu. 】
Trác Trác đáp lại: 【 Đúng vậy! Mình không nghĩ tình cảm hắn dành cho mình lại sâu đậm như vậy, mình thật sự rất xúc động. 】
Tôi không còn lời nào để nói, run rẩy bấm chữ: 【 Hành động mai mối bí mật, hai người không định tỏ lòng biết ơn mình một tí chứ? 】
Trác Trác trả lời: 【 Chờ bọn mình xác định quan hệ rõ ràng, nhất định mời cậu đi ăn. 】
Tôi đánh chữ "tốt" nhưng không có cách nào gửi đi.
Hắn rốt cuộc cũng theo đuổi được Trác Trác rồi, trái tim hắn rốt cuộc cũng cảm động vì Trác Trác rồi, còn tôi, đãcho hắn lĩnh ngộ cái gọi là người nhiệt tình!
Tôi bỗng có chút hối hận, nếu tôi có thể giống Trác Trác, dũng cảm bước một bước này, ngồi bên cạnh Trình Trạch, để người mà hắn khoác áo khoác lên người là tôi?
Tôi cười khổ lắc đầu, sẽ không, đương nhiên sẽ không! Người hắn thích từ đầu đấn cuối . . . không phải là tôi.
*Action 3
Đêm giao thừa, tôi trải qua ở trong quán net.
Tôi ôm một bọc khăn giấy lớn, tôi xem , xem đi xem lại ba lần.
Tôi liếc thấy nam sinh bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt quái dị, tôi chùi chùi nước mắt, cười cười với hắn: "Phim này rất cảm động!"
Sai đó, nam sinh bên cạnh cũng bắt đầu xem , cười đến ngả nghiêng. . .
*Action 4
Ba ngày sau, Trác Trác trở về.
Trên ghế của cô ấy vắt chiếc áo khoác, trên đó còn vương lại mùi của cô ấy.
Trên máy tính của cô ấy phát hình Vương Phỉ đều đặn : "Trà chưa uống xong đã đổi chua, tình yêu cuồng nhiệt trước đây đã mất, mỗi ngày cùng em ở trong vòng luẩn quẩn, quanh quẩn chỉ có thể xem là ngắn. . ."
Tôi không chịu nỗi những ca từ chói tai liền ôm sách vở đến phòng tự học, mãi đến khi Trác Trác ngủ rồi tôi mới quay về phòng ngủ ngủ.
Cứ như vậy, ngày qua ngày.
*Action 5
Qua tết Nguyên Đán, chúng tôi chính thức bước vào kì thi tháng.
Vì chuẩn bị cho chiến tranh bước qua cánh cửa cuộc thi, mỗi ngày của tôi đều trải qua ở phòng tự học, không có thời gian lên mạng, cũng không còn thời gian chơi bài, như vậy rất tốt, tôi cũng không có thời gian nhìn thấy Trác Trác và Trình Trạch yêu đương ngọt ngọt ngào ngào với nhau nữa.
Vội vã luống cuống cuối cùng kì thi cũng kết thúc, tôi chuẩn bị thu dọn hành lý về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. tôi ôm tài liệu ôn thi trơ về phòng ngủ, thì thấy Trác Trác cùng một nam sinh nào đó đang ở trong phòng ngủ.
Hai người họ đang rúc vào với nhau, bọn họ vừ thấy tôi lập tức tách ra.
Tôi như phải sét đánh!
Giữa ban ngày ban mặt như thế này, bọn ra đang diễn vỡ kịch cẩu huyết đây sao?
Trác Trác lúng túng theo sát tôi chào hỏi: "Tâm Tâm, cậu về rồi."
Tôi cả người ngây ngốc không biết nói gì, ngay cả trả lời cũng không thể.
Bạn có từng lĩnh hội qua loại đau đớn như thế này:
Có một đồ vật nọ, bạn coi như báu vật, bạn cẩn thận cất giữ nó, bạn thậm chí còn không dám đụng vào nó, sợ đụng vào sẽ bị hư, bị bẩn.
Nhưng bạn lại trơ mắt nhìn người trước mặt bạn vô tình mà ném vụn nó, vỡ tan tành. . .
Bạn đau lòng đến tột đỉnh nhưng lại không có quyền đi ngăn cản.
Bởi vì bất luận bạn đau lòng cỡ nào đi chăng nữa thì nó từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thuộc về bạn!
*Action 6
Nam sinh kia đi rồi, Trác Trác mới nói cho tôi biết: "Mình với Trình Trạch không còn gì với nhau nữa."
Tôi bị sét đánh cho chết lặng đi, không hề hay biết mà "À!" một tiếng.
Trác Trác còn nói: "Mình với Trình Trạch . . . quả thật rất không hợp nhau."
Tôi ra sức day day trán, tôi đau đầu, vô cùng đau đớn.
Trác Trác còn nói: "Mấy ngày trước, Lâm Mộc thổ lộ tình cảm với mình, mình cảm thấy bọn mình quen biết nhau đã nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau, có lẽ anh ấy thích hợp với mình hơn. . ."
Tôi hết nhịn lại nhẫn, khi không nhịn được, tôi nói: "Cậu biết không? So với việc chưa bao giờ có được, việc có được rồi lại bỏ đi còn tàn nhẫn hơn."
Trác Trác cúi mặt xuống, tôi nhìn thấy trong mắt của cô ấy có một nét bi thương, tựa hồ như ánh mắt ấy không phải là áy náy.
"Tâm Tâm, chuyện của mình với Trình Trạch, mình không muốn nhắc lại nữa. . ." Trác Trác nói, "Cậu cũng đừng hùa theo những người khác đề cập đến chuyện của bọn mình, được không? Bọn mình dù sao cũng là bạn học, mình không muốn người khác nói này nói nọ."
"Mình biết rồi."
Tôi mệt mỏi ngồi ở bên giường, Trác Trác yên lặng thu dọn đồ đạc.
Đại học năm ba, chúng tôi cùng ăn cùng ở, chúng tôi như hình với bóng, chúng tôi có trò chuyện bát quái cũng không hết, chúng tôi nói lời ngon tiếng ngọt không hết, chúng tôi chẳng bao giờ cãi vã, chưa từng mâu thuẫn, tôi cho rằng chúng tôi là những người bạn cùng phòng tốt nhất, nhưng hóa ra chúng tôi chỉ là những người bạn đồng hành cô đơn lẻ loi tìm đến nhau để giải sầu, nhìn như thân thiết tuy nhiên lại cẩn thận cất giấu những nỗi lòng của riêng mình. . . chẳng bao giờ thẳng thắn bộc lộ.
*Action 7
Buổi tối hôm đó, tôi ở trong phòng tự học lòng như dao cắt, tôi kích động xông ra cửa chạy đi đến phòng ngủ của Trình Trạch.
Tôi muốn nói với hắn: Trác Trác không thích cậu cũng không sao, còn có tôi đây, tôi làm bạn gái của cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu từ rất lâu rồi.
Tôi muốn nói: Cậu không thích tôi cũng không quan trọng, tôi giúp cậu giới thiệu một nữ sinh hấp dẫn hơn Trác Trác, chúng ta không thể treo cổ trên một thân cây được.
Tôi còn muốn nói: Trình Trạch, thực ra cậu rất tốt, thực sự rất tốt, giờ chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đàn ông nào chưa từng mười chín tuổi? Ông chú nào mà không từ tuổi trẻ khing suốt biến thành? Không phải lớn ên sao!
Tôi nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng khi tôi bước vào phòng ngủ của hắn, thấy hắn nằm trên giường, ngủ say mà nhíu cả lông mày, toàn bộ dũng khí của tôi trong nháy mắt đều biến mất hoàn toàn.
Bạn của hắn ở trong căn phòng nhỏ nói cho tôi biết: "Vừa nãy cậu ấy cùng các thành viên trong phòng tắm đi ăn cơm, uống rượu. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì sao? Mình gọi cậu ấy dậy giúp cậu."
Tôi vội vàng nói: "Không cần không cần, thực ra thì mình cũng không có chuyện gì."
"À, mình đi giặt quần áo, cậu cứ ngồi tự nhiên."
Người bạn kia từ trong phòng nhỏ đi vào phòng vệ sinh hồi lâu cũng chưa thấy xuất hiện, tôi đoán chừng hắn ít nhất phải hai tháng chưa giặt đồ, cho nên mới giặt lâu như vậy. Về sau nghe nói, vị bạn học ở trong căn phòng nhỏ kia rất thích sạch sẽ, không thể để quần áo bẩn qua đêm được.
*Action 8
Đêm yên tĩnh không một tiếng động, tôi ngồi bên giường Trình Trạch.
Tôi biết hắn đã lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Giữa không gian buồn chán kia, nhiệt huyết dâng trào của tôi dần trở nên nguội lạnh.
Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi không sợ khi mình thổ lộ tình cảm bị hắn cự tuyệt.
Cái tôi sợ chính là hắn sẽ đón nhận.
Giống như Trác Trác tiếp nhận tình cảm của hắn, nhất thời vội vã mà tiếp nhận một phần tình cảm, trong nháy mắt lại phát hiện chúng tôi không hợp nhau. Sau đó chúng tôi chia tay, chúng tôi trở thành những người xa lạ, chúng tôi trở thành nỗi đau không muốn chạm đến của nhau.
Đây là kết cục tôi không tình nguyện nhìn qua nhất, cũng có rất nhiều kết quả tình yêu sai lầm mà tôi không muốn nhìn qua.
Hơn nữa giữa chúng tôi còn môt người là Trác Trác, cho dù cô ấy có không xem tôi là bạn đi nữa, tôi cũng không thể không đếm xỉa đến cảm nhận của cô ấy.
*Action 9
Tôi đợi không bao lâu thì Trình Trạch tỉnh dậy, mở to mắt nhìn tôi, bật mạnh dậy.
Ánh mắt quét một vòng cảm giác cơn say vẫn chưa tan hết, xoa nhẹ thái dương.
Sau một hồi trầm mặc, tôi nói: "Bạn cùng phòng của cậu đang ở trong phòng vệ sinh giặt đồ."
"Ừ." Hắn hỏi, "Cô tới lúc nào vậy?"
"Vừa tới."
"Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tôi buột miệng nói: "Cho tôi mượn dây sạc điện thoại của cậu."
"Điện thoại của cô không phải là Motorola à?"
"Tôi mượn giùm người khác."
Mấy phút đồng hồ sau, tôi cầm dây sạc điện thoại rời đi, bản thân tôi nhất thời kích động vui mừng.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn vui mừng.
May mắn chúng tôi quý trọng thời gian không vội vã bắt đầu một đoạn tình cảm, nay mắn chúng tôi dành thời gian cho nhau, học được cách nhớ nhung, học được cách tôn trọng, học được cách quý trọng, học được cách tiến hành một phầ tình yêu là như thế nào.
--- khóa thứ mười ---
Không phải toàn bộ tình yêu đích thực đều nhất định phải dũng cảm tiến tới, không đạt được mục đích không thể bỏ qua.
Một người đàn ông tốt không chỉ muốn có được bạn, hắn muốn bản thân bạn nhiều hơn. . .
Khi một người đàn ông tốt theo đuổi bạn không ngừng nghỉ thì hắn không nhất định thật lòng thích bạn; hắn sẵn lòng dừng bước theo đuổi bạn để hiểu bạn, đọc hiểu đến cuối cùng thứ bạn thích là gì, ít nhất hắn là một người đàn ông tốt!
Tôi tin rằng so với người miệng lưỡi suốt ngày thề non hẹn biển, một người đàn ông tồn tại muôn thuở sẽ không dễ dàng nói lời hứa hẹn "trọn đời trọn kiếp" với bạn, có lẽ càng khuôn phép càng đáng tin cậy!