Đã một tuần trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra , hắn trở lại lạnh lùng như trước đây nhưng nó thì chẳng hề có thứ gọi là cảm xúc nữa , nó vô hồn bước đi đến trường và chỉ dám ngắm hắn từ phía sau chẳng dám bước đến gần , mỗi ngày đều như vậy nó cứ lặp đi lặp lại khiến cho nó gần như phát điên , nó rất muốn khóc nhưng lại khóc không ra vì thế nó cứ giữ ở trong lòng , dù bây giờ trái tim nó rất khó chịu như muốn nổ tung , nhưng nó đành phải chấp nhận thôi vì đó là quyết định của hắn .
- Này , bà có bị làm sao không vậy , nguyên tuần nay cứ như người bị mất hồn vậy - Cậu cốc vào đầu nó .
- Ui da ... tui đâu có bị gì đâu - nó sờ vào chỗ cậu vừa mới cốc vào .
- Đừng có xạo với tôi , có phải hội trưởng đã nói gì bà rồi phải hông -Cậu nắm lấy hai vai của nó rồi nhìn thẳng vào mắt của nó .
- Không sao thật mà , tôi cũng đâu phải dạng yếu đuối như vậy vì vài ba câu nói mà phải hành hạ bản thân chứ
- Thôi được rồi , mà nè hôm nay có một buổi tiệc do ba tôi tổ chức ....- Trong lúc cậu nói thì đột ngột cánh cửa mở ra và người bước ra chính là hắn , ban đầu hắn có hơi ngạc nhiên nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh và đi thật nhanh tránh xa khỏi nó .
- Này chờ chút đã ....- nó đuổi theo hắn
- Này bà đi đâu vậy - Cậu đuổi theo nó nhưng được một lát thì dừng lại .