Editor: Gấu GầyVệ Toản chính là kiểu người rất giỏi khen ngợi bạn đời của mình một cách hào phóng. Tuy rằng Tĩnh An Hầu mỗi ngày đều đánh hắn, nhưng cũng nuôi dưỡng hắn rất tốt, thực sự là rất biết cách yêu thương một người.
Bình thường không chỉ khen ngợi Thẩm Diên trước mặt người khác, mà chỉ cần nhắc đến Thẩm Diên là luôn tìm cách khoe khoang tài học hơn người, tính cách đáng yêu, lại thẳng thắn cởi mở, không hề gượng ép, bản thân hắn không thường xuyên nhắc đến công trạng của mình, ngược lại đối với các kỹ năng và hành động đáng yêu của Trạng nguyên lang nhà mình lại thuộc như lòng bàn tay.
Ngay cả Thái tử mới có mấy tuổi cũng bị hắn tẩy não, mỗi lần gặp Thẩm Diên đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Thẩm Diên nhận ra điều này, còn tưởng hành vi của mình không đúng, liền âm thầm hỏi tiểu Thái tử: "Có phải trên mặt thần dính gì không?"
Tiểu Thái tử trả lời: "Ta chỉ là muốn xem xem cái người lan chi ngọc thụ trong miệng biểu huynh dáng vẻ thế nào."
Sau đó nhìn y một lúc, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: "Thẩm đại nhân thực sự biết vẽ hàng trăm loại trận đồ sao?"
Thẩm Diên im lặng một lát, cung kính đáp một tiếng "vâng".
Tiểu Thái tử lại hỏi: "Cũng thực sự đã từng một mũi tên bắn chết thủ lĩnh quân địch ư?"
Thẩm Diên khiêm tốn nói: "Chỉ là may mắn mà thôi."
Đôi mắt tiểu Thái tử sáng lên: "Biểu huynh còn nói huynh là Trạng nguyên lang liên tiếp đỗ tam nguyên, văn chương xuất chúng, lại tuấn mỹ bất phàm, ta còn không tin có người như vậy, nhưng mấy ngày này gặp, hóa ra biểu huynh thực sự không hề gạt ta."
Thẩm Diên cảm thấy tai mình đỏ bừng, cúi đầu ấm áp nói: "Là tiểu Hầu gia khen ngợi quá lời."
Một lúc sau hỏi nhỏ: "Vệ tiểu hầu gia thường xuyên nhắc đến thần sao?"
Rốt cuộc cũng hỏi đúng người, tiểu Thái tử liền trút ngay bầu tâm sự, nói hết những lời Vệ Toản thường nói hàng ngày.
Thẩm Diên thực ra ít nhiều cũng biết Vệ Toản ra ngoài hay khoác lác về y, chỉ là không ngờ tên này không biết giữ mồm giữ miệng, đã khen đến tận hoàng cung, hồn nhiên không biết kiềm chế, hèn chi Hoàng đế Gia Hựu mỗi lần gặp y đều mang theo vài phần phức tạp, muốn nói lại thôi.
Bây giờ cuối cùng cũng bắt được kẻ chủ mưu.
Chỉ là nghe từ đầu đến cuối, bỗng nhiên nhận ra ngày thường hình như mình chưa từng nói mấy lời tốt về Vệ Toản.
Dù là trước mặt người khác hay sau lưng họ, y cũng không có cách nào giống như Vệ Toản thẳng thắn vô tư khoe khoang người yêu của mình.
Y trước nay không bằng Vệ Toản, tính cách cũng kín đáo, nếu muốn y khoe khoang về Vệ Toản, chẳng biết vì sao y lại luôn cảm thấy xấu hổ.
Suốt dọc đường đi y đã suy nghĩ rất nhiều.
Lúc trở về nhà, thấy Vệ Toản đang ngồi trước bàn làm đèn trúc, một bó nan trúc được xếp chồng chéo lên nhau, thần sắc chuyên chú của Vệ tiểu hầu gia lại càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của hắn. Y liền hỏi: "Lại học nghề ở đâu vậy?"
Vệ Toản đáp: "Thấy người ta làm đèn bên đường, ta liền nhìn họ một lúc."
Hắn nói thêm: "Ban đầu chỉ định làm chơi cho vui, nhưng hôm qua điện hạ nhìn thấy, cứ quấn lấy bảo ta phải làm cho đệ ấy một cái.".
Kiếm Hiệp HayNgười hắn gọi Điện hạ chính là tiểu Thái tử. Thẩm Diên mím môi, muốn khen cái đèn mà Vệ Toản làm ra rất đẹp, nhưng thấy hắn mới học làm, cái đèn còn thô sơ, thật sự không thể gượng ép khen được.
Muốn khen hắn thông minh, hình như cũng có chút đột ngột.
Y đứng ngồi không yên một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ, thậm chí còn sinh ra vài phần tức giận: "Ngươi đã nói gì với Điện hạ về ta vậy?"
Vệ Toản vẫn đang đấu tranh với mấy cọng nan trúc, cúi đầu nói: "Không nói gì cả... Sao thế? Đệ ấy cũng quấn lấy ngươi nghe chuyện à?"
Thẩm Diên không nói gì.
Vệ Toản chợt hiểu ra, hắn ngẩng đầu cười nói: "Chắc chắn là Điện hạ đã quấn lấy ngươi rồi, hôm trước ta nói với đệ ấy chuyện ngươi đỗ Tam nguyên, đệ ấy liền làm ầm ĩ lên muốn gặp ngươi."
"Ngài ấy làm gì phải trông mong ta đến như vậy chứ." Thẩm Diên lầm bầm: "Còn không phải tại ngươi nói hươu nói vượn."
Vệ Toản nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bèn nắm lấy tay áo kéo y đến trước mặt mình: "Ngươi nói xem, sao lại tại ta."
Hai người họ đã thành thân nhiều năm, ngoài miệng luôn cãi nhau nhưng thân mật ngày càng sâu đậm, ban ngày không ngồi trên ghế mà ngồi lên đùi nhau cũng là chuyện thường, không hề có chướng ngại nào.
Ngồi lên, môi liền dán sát, vành tai tóc mai đan vào nhau, Thẩm Diên ngậm lấy vành tai của Vệ Toản, vài phần oán giận kêu "Vệ Kinh Hàn".
Hôn tới yết hầu, rồi xuống ngực, ngay cả vật cứng lên cũng được trêu đùa hôn qua lớp vải, sau đó y ngồi trở lại trên đùi Vệ Toản, tiếp tục mút môi và lưỡi của hắn, khi lồng ngực dán sát vào nhau, Vệ Toản nghe thấy tiếng tim Thẩm Diên đập rất lớn.
Bọn họ thường có nhiều lúc như thế này, thậm chí còn nhiều hơn cả việc quan hệ thực sự, đôi khi cởi bỏ hết quần áo, da thịt chạm vào nhau mà không hề tiến vào, cứ triền miên như vậy cho đến tối, Vệ Toản luôn phân biệt được đủ lại xúc cảm và tình yêu của Thẩm Diên.
Hắn cố gắng kiềm chế dục vọng hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Thẩm Diên đáp: "Không có gì."
Lại nói: "Chỉ là cảm thấy... ngươi tốt đến mức khiến cho người ta thấy ghét."
Vệ Toản cười nói: "Ngươi nói rõ ra đi, là thích cái đèn của ta, hay là thích ta khen ngươi ở bên ngoài."
Thẩm Diên im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Là thích ngươi...Thích ngươi quang minh lỗi lạc, thanh cao rộng lượng."
Vệ Toản lần đầu nghe vậy, tim đập thình thịch: "Cái gì?"
Thẩm Diên không chịu nói nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục hôn hắn, vành tai đỏ hồng, say mê chìm đắm.
Vệ Toản không nỡ ngừng hôn, lại chẳng màng đến dục vọng, ngậm môi y lẩm bẩm: "Ngươi viết cho ta một tấm biển, ta treo lên tường."
Lần này Thẩm Diên thực sự bị hắn làm cho buồn cười, nói: "Ngươi không cần mặt mũi, nhưng ta thì cần."
Vệ Toản nói với vẻ tinh nghịch: "Hiếm khi nghe được lời khen ngợi ta từ miệng ngươi, sao lại không để lại bằng chứng chứ?"
Thẩm Diên dừng lại một chút, khẽ nâng mặt hắn lên nói từng chữ từng chữ: "Ngươi tốt hay không, cần ta nói sao?"
Trên đời này mấy ai không biết đến sự tốt đẹp của Vệ Toản, cần gì y phải nhiều lời.
Nhưng Vệ Toản lại ôm chặt lấy y, thấp giọng cười nói: "Thẩm ca ca, ta muốn nghe huynh nói."
Ngày hôm sau Vệ Toản tỉnh dậy, Thẩm Diên đã đi rồi, nhưng chiếc đèn hắn đã làm ra lại được dán thêm giấy đỏ, có thêm vài chữ.
Không phải đôi câu Thẩm Diên khen ngợi hắn hôm qua, mà là một câu khác.
Đêm nay là đêm nào, gặp được người tốt nhất.Do Thẩm lang quân tự tay viết.
——
Vài ngày sau, khi tiểu Hầu gia đi ngắm hội hoa đăng: Thấy ngọn đèn này không? Chữ có đẹp không? [E thẹn] là Trạng nguyên lang đoạt Tam nguyên nhà ta tự tay viết cho ta đấy!
Tiểu Hầu gia mấy tháng sau cãi nhau với lão bà: Ta không phải người tốt của ngươi, vậy thì ai mới là người tốt của ngươi chứ? Đèn của ta đâu? Thẩm Chiết Xuân, ngươi để lại bằng chứng rồi mà! [Điên tiết] Ta rõ ràng chính là người tốt nhất trong lòng ngươi!
—--------