Đố Liệt Thành Tính

Chương 13: Chương 13




Edit: Gấu Gầy
Đêm tối.

Cầm bức thư trong tay, Vệ Cẩm Trình xuyên qua rừng rậm bên ngoài thành, từ trên xe ngựa nhìn ra ngoài, trong lòng thầm mắng, sao lại hẹn gặp ở một nơi hẻo lánh như vậy.

Nhưng nghĩ đến chuyện sắp bàn luận với An vương, lão lại nghĩ, tìm một chỗ bí mật thế này cũng tốt.

Đại tội mưu nghịch tàng trữ khôi giáp, dù sao cũng không thể bàn luận trong tửu lâu được, còn phủ An vương – người Vệ gia như lão nếu dám đến trước cửa An vương, chỉ sợ Nhị đệ giả nhân giả nghĩa của lão sẽ là người đầu tiên muốn bắt lão đi.

Nghĩ đến đây, lão không khỏi tức giận trong lòng.

Rõ ràng cùng cha.

Nhưng một người là Nhị đệ từ nhỏ đã được coi là tướng quân chuyển thế, người kia là Tam muội đang ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu ngọc quý kim tôn, còn huynh trưởng như lão, lại chỉ có thể dựa vào tâm trạng của bọn họ để sống qua ngày.

Ngay cả một công việc lặt vặt cũng phải khúm núm cúi đầu xin xỏ, thậm chí đến tên oắt con mười mấy tuổi Vệ Toản, cũng được phong quang tôn quý hơn lão.

Bảo lão làm sao có thể nuốt trôi cục tức này đây.

Vì vậy, khi An vương trao cho lão một cơ hội, lão chỉ kinh ngạc chốc lát, sau đó liền nhanh chóng quyết định.

Vị An vương này, nổi tiếng một lòng tu đạo, thế mà lại liên quan đến chuyện khôi giáp bị trộm cắp, gần như ngay lập tức, lão đã hiểu ra ý đồ của đối phương.

Hiện giờ Hoàng đế Gia Hựu không có con, lại không có Thái tử đương triều, ngôi vị Hoàng đế sớm muộn gì cũng phải thay người.

Thay vì chờ đợi hoàng tự không biết thuộc về nhà nào, không bằng trực tiếp lên thuyền của An vương, sau này lão nhất định còn vinh hiển hơn cả Nhị đệ Tam muội.

Đến lúc đó!
Lão xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

Lão mặc sức tưởng tượng ra dáng vẻ không cần phải nhục nhã luồn cúi của mình.

Người đánh xe ngựa lớn tiếng gọi: "Lão gia, chúng ta——"
Lão bị người ta cắt đứt ảo tưởng, tiện tay quất roi: "Câm miệng, ai cho phép ngươi lớn họng.

"
Người đánh xe ngựa ăn roi, liền rụt đầu lại im lặng.

Nơi xe ngựa dừng lại chỉ là một tòa nhà hoang, gió thổi vang rừng, nhưng trong mắt lão lại giống như được xây bằng vàng.

Lão chỉnh lại vạt áo, rồi mới tiến lên, thận trọng dập cửa.

Giống như trong thư, trước ba sau bốn, tới lui ba lần, nói: "Chủ nhân có ở đây không?"
Cánh cửa "Cạch ——" một tiếng mở ra, lão vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ quả nhiên như lời trong thư nói, lão xem như đã gặp may rồi.

Người mở cửa là một nam tử có khuôn mặt bình thường, khoanh tay mà đứng, nhìn thấy lão liền lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Vệ Cẩm Trình hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, giống như trên thư nói: "Hạ quan theo lời mời của An vương đến đây, kính xin tiên sinh dẫn đường.


"
Người nọ nghe hai chữ "An vương", lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Vệ Cẩm Trình trong thoáng chốc có chút sợ hãi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão cảm thấy An vương không thể vô duyên vô cớ hại lão, nếu An vương không nói cho lão biết, lão làm sao biết được nơi cất giấu khôi giáp này, dụ lão đến đây để giết lão, chẳng phải sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối hơn sao?
Còn nữa, lão họ Vệ, An vương chỉ cần không phải kẻ ngốc, hẳn phải biết lão cùng Tĩnh An Hầu phủ có quan hệ rất mật thiết, lão đây chính là đồ tốt đưa đến tay, ai lại không cần chứ?
Nghĩ như vậy, lão liền ưỡn ngực nói: "Hạ quan Vệ Cẩm Trình, theo lời mời của An vương đến, có liên quan đến vụ án khôi giáp bị trộm, xin tiên sinh dẫn đường.

"
Lão vốn mập mạp, ưỡn ngực như vậy, bụng liền lồi ra.

Người nọ bình tĩnh nhìn lão một hồi, giống như đang xem xem cái bụng to tướng của lão có thể chảy ra mấy cân mỡ, bỗng dưng bật cười, nói: "Thì ra là thế, mời tiên sinh vào.

"
Tiếng cười kia âm u đến mức khiến trống ngực lão đập thình thịch.

Lão ngẩng đầu muốn đi vào cửa, nhưng vì kích động quá mức, vấp chân té ngã, lại nghe "xoẹt——" một tiếng, cánh tay truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.

Lão còn chưa kịp đứng vững, chỉ nhìn thoáng qua, liền kinh hãi vô cùng.

Dưới tay áo nam nhân kia đúng là không có tay trái, chỉ có một lưỡi dao sáng như tuyết, xẹt qua cánh tay lão, lúc này hắn lại giơ lưỡi dao lên cao, đâm thẳng vào ngực lão, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lão giống như nhìn một con lợn.

Ngực lão lập tức lạnh ngắt, dưới chân mềm nhũn, lăn lộn ba bốn vòng trên bậc thềm, run rẩy che miệng vết thương, hét lớn: "Giết người —— giết người ——"
Rừng núi hoang vu.

Chỉ có âm thanh của lão quanh quẩn giữa những tán cây.

Phía sau nam nhân kia, xuất hiện mười mấy hắc y nhân lao ra từ toà nhà hoang, trên tay người nào cũng cầm lưỡi đao sắc bén, ánh mắt như đồ tể hung hãn nhìn lão.

Lão nghe nam nhân lạnh lùng nói: "Hắn biết tên chủ nhân, không thể giữ lại.

"
Lão hoảng sợ lùi lại hai bước.

Nhưng phản ứng lại cực nhanh, lao thẳng về phía xe ngựa.

Xa phu của lão còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền bị lão kéo xuống, Vệ Cẩm Trình xoay người nhảy lên ngựa, hung hăng kéo dây cương: "Chạy ——"
Mặc dù đang lúc vừa hận vừa gấp, nhưng lão cũng nhanh trí, nhớ tới rừng cây sau lưng.

Rừng! Cũng may còn có một khu rừng.

Đêm khuya vắng lặng, chỉ cần lão chạy vào rừng trốn kỹ một đêm, những người này không dễ tìm được lão.

Chờ lão chạy thoát, lão sẽ tính sổ sau.

Thời khắc sinh tử, lão hung hãn quất mạnh roi vào con ngựa, rồi hét lớn một tiếng: "Chạy ——"
Chờ lão chạy thoát!
Chờ lão tránh được một kiếp này, lão nhất định phải!

Đột nhiên có mũi tên từ trong rừng phá gió mà đến.

Hai tiếng động, một trước một sau, trong khoảnh khắc đó, lão hoảng hốt cảm thấy có linh cảm không lành.

Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến.

Hai mũi tên nhọn vừa sâu vừa hiểm, đang xuyên thẳng qua đầu gối.

Con ngựa hí vang trong sợ hãi.

Lão giống như là một túi bột nặng.

"Phịch" một tiếng, lập tức ngã xuống.

+++
Một mũi tên rửa hận cái chết của mẹ.

Một mũi tên trả mối thù tan cửa nát nhà.

Vệ Toản lẻ loi một mình, ở trên cây bắn xong hai mũi tên này, liền trơ mắt nhìn đám hắc y nhân kia đồng loạt xông lên, nhấn chìm thân hình mập mạp của Vệ Cẩm Trình.

Lờ mờ có tiếng kêu rên vang lên, hắn ở trong rừng không hề chớp mắt liếc nhìn, không buồn cũng không vui.

Mây đen che phủ ánh trăng.

Trong màn đêm tăm tối, hắn nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt gần như mỉm cười.

Hắn cũng không thể trách sự ngu xuẩn của Vệ Cẩm Trình.

Ngay cả mối liên quan giữa vụ án này với An vương cũng chỉ được phát hiện sau khi An vương đoạt được hoàng vị.

An vương hành sự từ trước đến nay luôn cẩn trọng, một khi tất cả bí mật liên quan đến gã bị bại lộ, cho dù lão có ăn ngon nói ngọt đến đâu, tử sĩ của An vương cũng sẽ như châu chấu vồ lấy lão.

Nếu không phải gã mang tâm địa tàn độc như vậy, kiếp trước làm sao có thể đoạt được ngai vàng.

Chỉ là, cho dù Vệ Cẩm Trình có chút sợ hãi, nhưng lão cũng đã nghĩ tới, một khi lão phạm tội mưu nghịch, Hầu phủ cũng sẽ chết theo.

Thế nên lão mới cố tình nhận lời.

Chuyện này đã nằm trong dự liệu.

Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của nam nhân kia: "Có ai đó trong rừng.

"
"Chuyện này không thể có người sống được, đuổi theo.


"
Hắn cũng không muốn trốn, trực tiếp nhảy xuống cây, xoay người bỏ đi.

Đám người áo đen lập tức nhào tới.

Mây giáp cứng rắn, đao thương va chạm, loé lên hàn quang lạnh lẽo, giống như thiên la địa võng.

Nhưng hắn lại nhẹ nhàng né tránh mấy lần, trong nháy mắt mũi thương nhanh như tia chớp, đột nhiên sấm sét vang trời, chấn động bốn phương.

"Phập" một tiếng.

Mũi thương xuyên qua cơ thể hai người.

Một mũi nhọn đỏ thẫm nhô ra, khiến những tử sĩ đã quen nhìn thấy máu cũng phải kinh hãi.

Vệ Toản lúc này hơi mất tập trung, nghĩ thầm, những lời đồn đãi ác quỷ trong kinh xem ra cũng không oan cho hắn.

Hắn luyện thương của Vệ gia, thứ từng là vũ khí bảo vệ quốc gia.

Nhưng hôm nay chỉ sợ phụ thân của hắn - Vệ Thao Vân đích thân tới, cũng không thể nhận ra vũ khí này.

Là ngọn thương giết người tận mạng, là ngọn thương ác quỷ tác hồn.

Hắn giật tay lại, máu liền phun ra.

Hắn vốn đã che đi một nửa khuôn mặt, máu tươi lại vẽ nên nửa khuôn mặt ma quỷ cho hắn.

Càng ngày càng không giống người sống.

Lại thêm một tiếng sấm trầm đục vang lên.

Xa xa có ánh lửa lập loè cùng tiếng vó ngựa, hình như có tiếng quan binh ra lệnh: "Điều tra, điều tra kỹ lưỡng cho ta —— nếu khôi giáp thật sự được giấu ở chỗ này, để sót một cái, ta cũng không gánh nổi——"
Lúc này nam nhân cụt tay đang nhìn chằm chằm hắn chất vấn: "Các hạ là ai?"
Hắn chỉ mỉm cười trong bóng tối, không hề lên tiếng.

Nam nhân kia lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi ra lệnh nói: "Rút lui.

"
Tử sĩ liền nhanh chóng rút lui, tứ tán mà chạy, ngay cả thi thể trên mặt đất bọn chúng cũng mang đi.

Hắn thoáng nhìn ánh lửa từ xa, rồi nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Chỉ còn lại tiếng sấm rền vang.

Cùng cơn mưa mùa xuân đầu tiên đổ xuống.

+
Lúc trở về chùa Vạn An đã là canh tư.

Trận mưa kéo dài đã cuốn trôi dấu chân nhuốm máu mà hắn để lại, trên đường đi, hắn thay một đôi giày mới, khi bước vào chùa không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Hoà thượng canh đêm trong chùa đã mệt đến mức ngủ say, chỉ có Tả Hữu Kim Cương Nộ Mục nhìn hắn vừa hận vừa giận.

Xuyên qua gian phòng này, là Kim Thân Phật Đà, Thải Hội Bồ Tát, các ngài đều từ bi nghiêm trang dưới ánh nến lập loè, sắc vàng rực rỡ.

Hắn một mình đờ đẫn, tay cầm cây thương dính máu, từng bước từng bước, đi qua những bức tượng bất động này.


Nơi xa xăm vô tận có tiếng gõ mõ vang lên, dường như một vị tăng nhân đang lẩm bẩm niệm chú Vãng Sanh, âm thanh rất nhỏ.

Dần dần, lại giống quỷ hồn thì thào bàn tán, tiếng kinh kệ như tiếng sấm đêm xuân chấn động bên tai.

Nam Vô A Di Đa Bà Dạ, Đa Tha Dà Đa Dạ
Đa Địa Dạ Tha, A Di Rị Đô Bà Tỳ!
Lặp đi lặp lại.

Lặp đi lặp lại.

Đều đặn dày đặc, xuyên vào tai vào mắt hắn, xuyên vào tận cùng trái tim hắn, xuyên vào chuyện cũ mờ nhạt ảm đạm như đèn kéo quân.

Ma xui quỷ khiến, cuối cùng hắn lại đứng trước cửa phòng Thẩm Diên.

Mưa đêm kéo dài, chỉ có cửa sổ tĩnh thất này là có ánh sáng.

Tiểu bệnh tử lại thức đêm ôn bài, thân ảnh gầy gò của thiếu niên được ánh nến hắt vào ô cửa sổ bằng giấy dầu.

Hắn dựa lưng vào cánh cửa,
Dường như bị ánh nến kia thiêu đốt.

Người trong phòng hình như nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân vang lên.

Tiểu bệnh tật cầm đèn đi đến cửa, nhẹ giọng hỏi: "Ai đó?"
Hắn há miệng, nhưng không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề tan biến trong màn mưa.

Cơn mưa rả rích này, làm ướt đôi môi khô khốc của hắn, làm ướt vết máu khô trên mũi thương của hắn, cũng làm ướt bộ hắc y đã nhuốm đỏ.

Thẩm Diên lại hỏi: "Ai ở bên ngoài vậy?"
Hắn vẫn im lặng.

Chỉ có tiếng gõ mõ, tiếng tụng kinh, tiếng mưa.

Hắn muốn rời khỏi cánh cửa ấm áp này.

Người trong phòng trầm mặc, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: "Vệ Toản.

"
"Là ngươi sao?"
Trong tích tắc, mọi thứ đều im lặng.

Không còn âm thanh nào nữa.

"Đừng mở cửa.

"
Hắn tựa người vào cửa, ngửa mặt tự che mắt mình.

Màu đỏ của máu làm nhoè đi màu sắc trước mắt.

Hắn dùng âm thanh khàn khàn của mình, nhẹ nhàng nói: "! Thẩm Diên, đừng mở cửa.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.