Ngày đó lắng nghe Vệ Toản kể chuyện An vương, thần sắc Thẩm Diên vô cùng phức tạp, mấy ngày sau càng lúc càng ít nói, thỉnh thoảng lại chạy sang Kim Tước Vệ thu thập rất nhiều tư liệu, đều là về chuyện cũ giữa Diệp Thư Huyên và Thái tử năm xưa.
Tên thật của Thái tử là...
Thịnh Âm.
Chỉ là càng đọc, trong lòng càng không được tự nhiên.
Mấy ngày sau, Lâm đại phu cuối cùng cũng tỉnh, vừa tỉnh lại liền giãy dụa tự kê đơn thuốc cho mình, bởi vì chỉ bị thương một chân, cho nên có thể xuống giường đi bộ.
Lão vội vàng tới tìm Vệ Toản.
Lúc vào cửa, Thẩm Diên nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Quế Chương, quả thực sửng sờ trong chốc lát.
Vị Lâm đại phu này đã mấy lần thay đổi diện mạo, hiện giờ nhìn qua chưa đến ba mươi tuổi, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong suốt, nhìn như một y giả trẻ tuổi tốt bụng.
Lão khập khiễng bước vào nhà, rồi chắp tay với Vệ Toản: "Tiểu Hầu gia."
Nhìn sang Thẩm Diên nói: "Thẩm công tử."
Thẩm Diên ngẩn ra, không hiểu sao Lâm đại phu vừa tỉnh lại đã nhận ra mình. Thấy Vệ Toản mỉm cười nhìn mình, mới mím môi, ho nhẹ một tiếng, đáp lại: "Lâm đại phu."
Không biết Vệ Toản đã nói gì với Lâm đại phu, hai người nhìn rất thân thiết.
Lâm Quế Chương ngồi xuống, cũng không hàn huyên, chỉ nói: "Tiểu Hầu gia đã hứa với ta thế nào, đừng có quên đó."
Vệ Toản cười nói: "Sao mà quên được chứ, cả nhà huynh đệ của ngươi đã an toàn, đợi chuyện này kết thúc, ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ."
Đây là thoả thuận giữa Vệ Toản và Lâm đại phu.
Vệ Toản giúp Lâm Quế Chương che chở một nhà huynh đệ của lão, còn Lâm Quế Chương sẽ cung cấp thông tin giúp đỡ hắn.
Tùy tùng ngày xưa Thái tử mang đến Tân Quốc, không ai sống sót, trong này chắc hẳn cũng có công lao của Diệp Thư Huyên.
Lâm Quế Chương trước lưu lạc ở Tân Quốc, mấy năm sau mới trở về nước Kỳ, dù sao vẫn gặp được một ít nhân chứng liên quan đến chuyện năm đó. Ngay cả khi không có bằng chứng trực tiếp, nhưng chỉ cần vạch trần một góc chuyện này, để triều thần văn võ hoài nghi, thì mọi chuyện sẽ được lật lại.
Lâm Quế Chương có chút khó khăn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy giao cho hắn, thấp giọng dặn dò: "Những người này rày đây mai đó, nếu không ở Kỳ, có thể sẽ đến Tân, muốn tìm được phải cần chút thời gian, tiểu Hầu gia nên chú ý nhiều hơn...... An Vương điện hạ hiện giờ."
Ánh mắt Vệ Toản lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng lại cười nói: "Ta hiểu."
"Bây giờ gã còn bận lo nhiều chuyện sứt đầu mẻ trán, không có thời gian tới tìm ta gây phiền toái đâu."
Hoàng đế Gia Hữu tựa hồ có ý định nhận con nối dõi, gần đây liên tiếp gặp mặt vài người.
Khiến cho cả triều văn võ bàn tán xôn xao, vui có buồn có, nhưng người lo lắng nhất chính là An Vương.
Vệ Toản nhớ lại, kiếp trước An vương có thể mưu phản thuận lợi như vậy, kỳ thật không phải không có liên quan đến Thái tử Thịnh Âm chân chính kia.
Trước khi Thịnh Âm rời kinh, quả thật có lòng yêu dân, vả lại còn có công lao làm con tin giúp nước, thần tử bách tính đều rất kính trọng. Đúng lúc trong triều cũng không có Thái tử, Hoàng đế Gia Hữu băng hà, không có người danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống.
Sau đó An Vương mạo danh thượng vị, cho dù làm chuyện bất chính, nhưng đại thần trong triều cũng không có người nào để ủng hộ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người này có thể là một quân chủ tốt, dù sao cũng là người của hoàng gia - - ai ngờ sau khi gã thượng vị, suýt nữa đã đưa đất nước đến chỗ diệt vong.
Nhưng giả sử Hoàng đế Gia Hữu đế có một người thừa kế chân chính, cho dù An vương lại làm phản cướp ngôi soán vị, giết hại Hoàng đế Gia Hữu, trong triều nhất định sẽ có người ủng hộ thái tử kế vị, Thái tử ngồi vững càng lâu, những người nguyện ý đứng về phía An vương lại càng ít.
Sở dĩ ban đầu hắn không dùng được chiêu này, là bởi vì Hoàng đế Gia Hữu không có tâm tư như vậy, không ai có thể ép buộc Hoàng đế lập Thái tử, không cẩn thận sẽ biến khéo thành vụng, không chừng cha hắn còn phải dẫn hắn đến đại điện quỳ xuống nhận sai.
Chỉ là thế cục hiện tại, sau khi Vệ Toản phá rối nhiều lần, đã trở nên khác với kiếp trước. Hoàng đế Gia Hữu rốt cuộc cũng nổi lên nghi ngờ đối với mối quan hệ giữa huynh trưởng của mình và Tân Quốc.
Dưới tình huống này, để phòng ngừa vạn nhất, Hoàng đế Gia Hữu không thể không lập Thái tử
Thẩm Diên hiển nhiên hiểu được điểm mấu chốt trong chuyện này, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Lúc này chỉ sợ đoàn sứ thần của Tân Quốc đã lên đường, bọn chúng dẫn người theo không ít."
"Mặc dù không biết hắn và Tân Quốc lần này hợp tác thế nào, nhưng mà ta đoán An vương sẽ đợi không tới ba năm."
Đừng nói ba năm, chỉ sợ một năm An vương cũng chờ không nổi.
Bởi vì sau khi sắc phong Thái tử, mọi thứ sẽ càng ngày càng khó khăn.
Vệ Toản cười lạnh một tiếng, nói: "Cứ chờ đi, xem nhân chứng của chúng ta về trước, hay là hắn nhịn không được ra tay trước."
Thẩm Diên khẽ gật đầu.
Lúc này Vệ Toản chợt hỏi: "Lâm đại phu hiện tại có tiện bắt mạch không?"
Thẩm Diên nhất thời giật mình.
Hai ngày nay y đã nghe đủ thứ chuyện về An Vương, chỉ lo lật xem điển tịch để kiểm chứng từng cái một, gần như đã quên mất việc này.
Bây giờ đột nhiên Vệ Toản nhắc tới, y mới nhớ ra, Lâm đại phu tới đây bắt mạch cho mình, không biết tại sao, trong lòng nhiều lại loé lên một tia hi vọng.
Có lẽ là vì nhìn thấy năng lực thần kỳ của lão, y lại càng thêm chờ mong hơn.
Lâm Quế Chương chuyển ánh mắt lên người Thẩm Diên, nói: "Ngay cả túi thuốc ta cũng đã mang tới, có gì không tiện, mời Thẩm công tử vươn tay ra."
Hai người liền ngồi xuống bên cạnh bàn.
Đang là hoàng hôn, gió tây thổi qua, bầu trời ngoài cửa sổ đỏ rực một nửa, trái tim Thẩm Diên và mặt trời đặt cùng một chỗ, bị treo trên đỉnh núi xa xa, không biết dâng lên hay là rơi xuống, chỉ đột nhiên nhảy loạn.
Lâm Quế Chương đặt ngón tay lên cổ tay Thẩm Diên, chẩn bệnh một lát.
Lại hỏi cặn kẽ từng câu một, Thẩm Diên đáp từng câu, vẫn là thói quen cầu y vấn dược.
Vệ Toản đứng bên cạnh nhìn, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, giống như đang thay Thẩm Diên chờ một đáp án.
Cuối cùng, Lâm Quế Chương không khỏi thở dài một tiếng: "Thẩm công tử, thân thể ngươi còn có đường điều trị, ta mấy ngày nay ở lại đây, kê đơn châm cứu, ít nhất có thể giúp công tử sau này khỏe mạnh tự tại một chút."
Vệ Toản nghe xong câu này, liền biết phía sau còn có chuyện chưa nói xong.
Quả nhiên, Lâm Quế Chương nói tiếp: "Chỉ là nếu muốn luyện võ ra trận, chiến đấu chém giết, thì không có khả năng."
Sắc mặt Thẩm Diên lập tức trở nên nặng nề, trái tim dường như cũng trầm xuống.
Y lần đầu tiên xắn tay áo, cụp mặt xuống, cố chấp nói: "Lâm đại phu, ngươi có thể xem lại được không?"
"Lâm đại phu ngay cả thay đổi diện mạo cũng có thể làm được...... Bệnh của ta chắc là cũng sẽ có biện pháp."
Lâm Quế Chương lắc đầu: "Thay đổi diện mạo là thủ pháp trên da thịt, còn thân thể của Thẩm công tử không chỉ đơn giản là bệnh, công tử chậm trễ chữa trị quá lâu, thể chất đã trở nên suy nhược."
Nói xong, lão tỉ mỉ giảng giải cho y về lý thuyết dược lý.
Những câu nói dài dòng kia, lúc này rất khó lọt vào tai Thẩm Diên.
Y cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu rồi."
"Đa tạ Lâm đại phu."
Lâm Quế Chương liền biết, lão không cần phải nói tiếp nữa, lão cúi đầu thu dọn túi thuốc rồi lui ra ngoài, để lại hai người bọn họ.
Trong phòng bỗng nhiên rất yên tĩnh, Thẩm Diên chậm rãi đứng dậy, hình như muốn ra ngoài, nhưng suy nghĩ một chút, lại dừng bước.
Y đẩy cửa sổ ra, đưa lưng về phía hắn, ngắm mặt trời lặn một lúc lâu. Từ phía sau, Vệ Toản không hiểu sao lại có thể nhìn ra sự mất mát khó chịu.
Vết thương trên người Vệ Toản phần lớn đã kết vảy, kỳ thật đã có thể đứng lên, làm vài động tác đơn giản, nhưng cần phải cẩn thận.
Khi đứng lên rồi, hắn lại không biết có nên chạm vào Thẩm Diên hay không.
Chỉ thật chậm rãi nói: "Trên đời này cũng không phải chỉ có Lâm đại phu là thần y, sau này tìm thêm là được."
Thẩm Diên lại không tiếp lời hắn, y nói: "Dì nói, lát nữa sẽ đến thăm ngươi."
Vệ Toản "Ừm" một tiếng.
Thẩm Diên lại nói: "Tối nay muốn ăn cái gì, để nói dặn dò phòng bếp một tiếng."
Vệ Toản đáp: "Không muốn ăn gì hết, mẹ thích món canh, ngươi cứ theo khẩu vị bình thường mà chuẩn bị."
Thẩm Diên nói: "Được."
Cả phòng yên tĩnh.
"Chiết Xuân."
Vệ Toản không nhịn được nói: "Nếu ngươi khó chịu, cứ nổi giận với ta."
Thẩm Diên nói: "Ta khó chịu gì chứ, cũng không phải lần đầu."
"Ta cũng không muốn trút giận lên ngươi, mắc công mọi người trong viện đều cảm thấy ta uỷ khuất ngươi."
Vệ Toản nói: "Ai cảm thấy ngươi ủy khuất ta?"
"Ngươi nói cho ta biết, ta đi nói lý với hắn."
Thẩm Diên khoanh tay, đầu ngón tay nắm ống tay áo của mình, tựa vào cửa sổ, nhìn hắn một hồi lâu.
Mãi cho đến khi ráng chiều ngoài cửa sổ đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Diên cũng nhuốm một màu nhàn nhạt.
Thẩm Diên lúc này mới nói: "Ta luôn cảm thấy, có một ngày ta có thể so sánh với ngươi."
"Nếu chữa khỏi bệnh tật, ta ra trận giết địch còn hung mãnh* hơn ngươi."
"Nếu ta đủ phong quang, dì sẽ coi trọng ta một chút."
"Biết rõ đều là những lời không thực tế, ta vẫn luôn tự nhiễu hoặc bản thân."
Thẩm Diên cúi đầu cười nhạo chính mình.
Thật ra lần trước Vệ Toản thấy Thẩm Diên ở trong phòng hắn, ôm bức tranh tàn đã cháy một rơi lệ, hắn đã có một loại cảm thụ kỳ diệu.
Mấy ngày nay, cùng với chuyện cũ của An Vương và chuẩn đoán của Lâm đại phu, thái độ của Thẩm Diên càng ngày càng nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh, loại cảm giác này cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như có gì đó đang dần dần vỡ ra, lại như có gì đó lắng đọng lại.
Cuối cùng những mảnh vỡ mềm mại, vỡ nát, câm lặng đó, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Thẩm Diên bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, mới nói: "Vệ Toản, ngươi đứng đó đừng nhúc nhích."
Vệ Toản không cử động, chỉ đứng yên tại chỗ.
Thẩm Diên nhẹ nhàng tiến lên hai bước, cẩn thận tránh vết thương của hắn, vài phần bối rối, vài phần chần chờ.
Cũng vô cùng chậm chạp, dùng sức ôm lấy hắn.
Thẩm Diên đang ôm hắn.
Rồi lại giống như đang ôm một hoài bão mà mình vô cùng muốn có, một tương lai nào đó.
Thẩm Diên không thể không ly biệt với lý tưởng của mình.
Cho dù Vệ Toản biến mất, y cũng không thể thay thế Vệ Toản.
Tĩnh An Hầu cần Vệ Toản, Hầu phu nhân cũng cần Vệ Toản, tương lai sẽ có nhiều người cần một Vệ tướng quân.
Luôn có một số thứ mất đi, cho dù khổ sở cả đời, cũng không cách nào đạt được. Dù cho y có quyến luyến, có khát vọng, có muốn đoạt lấy của người khác đến đâu, cũng không còn là những thứ đó nữa.
Khoảnh khắc đầu lưỡi vụng về tiến vào khoang miệng, là khoảnh khắc rất gần với giấc mơ của mình.
Đáy mắt Thẩm Diên như mảnh vụn, vỡ nát rồi ngưng tụ, ngưng tụ rồi lại vỡ nát, cuối cùng vẫn không rơi lệ.
Y không cam lòng dùng bàn tay đo đạc thân thể Vệ Toản từng tấc từng tấc, dùng môi lưỡi d@y dưa quấn lấy tâm trí Vệ Toản, dường như hận không thể thông qua hành động này mà cướp đi tất cả mọi thứ của Vệ Toản.
Dù vậy.
Thẩm Diên không thể không thừa nhận... Y nên tỉnh mộng.