Đỗ Lương Dạ

Chương 17: Chương 17: Chương 8.2



Đỗ Lương Dạ chấp kiếm đứng sau phụ thân, mặt bình thản như hồ thu, mắt sáng như sao.
Vô Song lấy trong ống tay áo rộng thùng thình ba miếng vàng lá, gẩy cố tay bắn ra. Cùng lúc, Đỗ Lương Dạ khẽ chau mày, bảo kiếm rào rào rút ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến trước cửa sổ.
Mấy người đang ngồi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ba tiếng động vang lên, Đỗ Lương Dạ thu kiếm vào vỏ, năm ngón tay bắt ba miếng vàng lá. Lúc này hậu vệ bốn phía nghe động tĩnh cũng tiến vào.
Đỗ Lương Dạ chau mày quát: “Tất cả trở về vị trí, gia tăng chú ý.”
Mọi người nghe vậy đều lui ra hết.
Nàng xoay người lại, đối diện với hai người, hành lễ nói: “Phụ thân, Phạm bá phụ, con ra ngoài xem.:
Hai người gật đầu, Đỗ đại nhân thân thiết nói: “Cẩn thận một chút.”
Nàng gật đầu đi ra ngoài phòng, mắt lạnh lùng đảo qua bốn gã hộ vệ ngoài cửa, ý bảo bọn họ cẩn thận hơn, còn mình phi thân bay vút ra hậu viện. Phủ nha cổ thụ cây cối um tùm, cành lá xum xuê xanh biếc, vài tiếng chim hót líu lo càng làm tăng thêm sự yên tĩnh bốn phía.
Đỗ Lương Dạ nhìn khắp nơi không thấy bóng người, hừ nói: “Còn không lăn ra đây cho ta.”
Trên cây ở đỉnh đầu có tiếng người cười hì hì, nũng nịu nói: “Ngươi lên đây đi, trên này rất mát mẻ, nhìn cũng rất xa, rất tiện cho ngươi…ai u….” nói còn chưa xong bỗng nhiên kêu lên ấm ức: “Tiểu Dạ, sao ngươi dùng ám khí bắn ta?”
Đỗ Lương Dạ nhìn lòng bàn tay còn hai miếng vàng lá, không động lòng, nói: “Ai kêu ngươi ám toán ta trước chứ?”

Vô Song nghe nàng nói vậy, hình như vô cùng oan ức, “oa” một tiếng khóc nức lên, như có ý định làm kinh động đến đám hộ vệ. Đỗ Lương Dạ thật không còn cách nào khác, cô nhún người nhảy lên chạc cây, đá hắn một cái, nói: “Ngươi thật đúng là khắc tinh của ta.”
Vô Song vùi mặt vào đầu gối, vẫn còn khóc, mái tóc dài rũ xuống nên không nhìn rõ mặt.
Đỗ Lương Dạ đành phải diụ dàng, an ủi hắn: ‘Được rồi, được rồi, đại thiếu gia của ta, ta lên đây rồi.”
Vô Song lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt trắng mịn vẫn còn hai giọt lệ trong suốt, đôi mắt trẻ con trong trẻo thuần khiết nhìn nàng. Đỗ Lương Dạ tức thì đầu hàng. Nàng quả thực không thể tin trên đời này lại có nam tử như Vô Song, nói khóc là khóc, nói cười là cười, tính cách thay đổi, hết lần này tới lần khác không thể không nghĩ hắn nữ tính.
Nàng tìm được một thân cây thích hợp đứng vững, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay cầm cằm của Vô Song lên, nghiêng đầu nhìn kỹ, hài hước nói: “Ta nói cho tiểu mỹ nhân này, ngươi không nên nhiều nước mắt như vậy chứ?”
Vô Song gỡ tay nàng ra; ‘Cũng bởi vì ngươi làm ta buồn.”
Đỗ Lương Dạ phì cười: “Lạ quá, sao ta lại làm ngươi buồn được? Ngươi nói xem nào…”
“Ngươi không đưa ta đi chơi cùng.” Vô Song trợn tròn mắt nhìn nàng.
“Ta lúc nào không đưa ngươi đi cùng hả?”
“Cái này, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết.” Hắn nhếch cằm lên, rầm rì nói: “Hai người các ngươi lén lút…”
Đỗ Lương Dạ chột dạ, vội vàng quát khẽ ngắt lời hắn: “Nói bậy bạ gì đó! Ta thấy da mặt ngươi …” nàng vừa nói vừa nhéo miệng hắn.

Vô Song lanh tay lẹ mắt thoáng cái đã cầm cổ tay nàng, cả người dựa vào thân cây, ra sức kéo lại, cả người nàng liền bị kéo ngược lại. Hắn dang tay ra ôm nàng vào lòng, thuận thế liền hôn một cái lên mặt nàng, tươi cười lộ ra gian kế đã thực hiện được.
‘ha ha, đây chính là cái ngươi nhung nhớ.”
Đỗ Lương Dạ mặt đỏ bừng, dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, giả vờ giận giữ nói: ” Ngươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn đùa giỡn như vậy?”
Hắn chậc lưỡi nói: ‘Ta thích ngươi mà…”
“mau buông ta ra.”
“Không buông.”
“Đừng loạn nữa.”
“Ai loạn chứ, người ta nói thật mà.”
Đỗ Lương Dạ trừng mắt với hắn: “Ngươi mà loạn nữa, sau này ta không thèm để ý tới ngươi nữa.”
Vô Song u oán nhìn nàng: “Chừng nào thì ngươi mới để ý tới ta? Ngươi và tên Mộ Dung kia không đưa ta đi chơi cùng…”

Mặt Đỗ Lương Dạ đỏ đến tận mang tai, giống như là thoa phấn hồng, vô cùng quyến rũ. Vô Song nhìn mà trong lòng rung động, lại cảm nhận được được cơ thể mềm mại trước ngực, cả người hắn lập tức có phản ứng khác thường.
Đỗ Lương Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lúng túng nói: “Khắp thành Lạc Dương này có chỗ nào mà ngươi không đến chơi chứ? Huống hồ ngươi đã mười tám tuổi rồi, còn muốn chơi nữa à? Ngươi…”
Nàng còn chưa nói hết thì Vô Song đã hôn lên môi nàng. Về phương diện này hắn không có kinh nghiệm, không hề có kỹ xảo, hoàn toàn giống như sự cướp đoạt , dễ dàng chiếm được cắn lên môi nàng.
Đỗ Lương Dạ ra sức đẩy hắn ra, tát một cái lên mặt hắn.
Vô Song ôm mặt, đôi mắt đen kịt lóe sáng đến kinh người, nhưng lập tức trở nên u ám, viền mắt dần dần tích tụ làn sương có vẻ như nước mắt sắp rơi xuống.
Đỗ Lương Dạ xoa xoa bờ môi vừa bị cắn, quay đầu xuống nhổ một miếng nước bọt, vừa hung hãn nhìn hắn, còn chưa kịp phát hỏa thì hắn đã đi trước một bước, khóc rống lên, những giọt nước mắt to tướng lăn xuống làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối, sợ rằng ngay cả mỹ nhân trong hậu cung có khóc cũng không đẹp bằng hắn.
Với cái tính tình của hắn cho tới bây giờ cũng không hiểu đươc cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, càng miễn nói đến những lễ nghi phiền phúc, sự việc hôm nay là do thường này không để ý tới, kết quả là hắn vô cùng phóng túng. Lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ, đôi mắt tội nghiệp đang nhìn mình, nàng còn đâu mà có tâm tình nổi giận nữa, ngược lại còn phải đi an ủi hắn.
An ủi hắn.
Nàng thở dài, đưa tay lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: ‘Được rồi được rồi, sau này đừng hồ đồ như vậy nữa nhé.”
Hai mắt Vô Song vẫn đầy nước mặt, không chút xấu hổ mà gật đầu, giây tiếp theo là nhào vào lòng nàng, bởi vì quá mạnh nên cả hai cùng rơi xuống. Cũng may hai người đều là cao thủ, chưa ngã xuống đã đứng vững, vừa đứng xuống đã thấy: dưới tàng cây đột nhiên có hai gã hộ vệ, trên mặt đều có biểu hiện kỳ quái.
Trong lòng Đỗ Lương Dạ có chút kinh hoảng, nhưng không lộ ra trên mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Các nguơi không cần làm việc nữa à?”
Hai gã kia không nói gì, ánh mắt nhất loạt chằm chằm nhìn Vô Song.
Vô Song chẳng biết từ bao giờ đã đeo mặt nạ hồ điệp lên, hắn hình như không phát hiện hai người đó, cầm tay Đỗ Lương Dạ nói: ‘Tiểu Dạ, ta đi nhé, lần sau lại tới tìm ngươi chơi nữa.”

Hắn nói xong, cả người đã biến mất.
Lúc này, một gã hộ vệ tiến lên nửa bước, bẩm báo: “Tại khách điếm Phương Phi có xảy ra án mạng, chúng ta có tham gia hay không…?”
“Không cần.” Đỗ Lương Dạ phất tay cắt ngang lời hắn, dừng lại một chút, nàng hạ giọng nói: “lần này nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bảo vệ Phạm đại nhân, không cầu có công nhưng phải cố gắng.”
“Nhưng…” Người kia hơi do dự.
“Thế nào?”
“Lão Trương đã hành động rồi.”
“Cái gì?” Ánh mắt Đỗ Lương Dạ căng thẳng, ngữ khí bỗng trở nên rét buốt.
“Thuộc hạ không dám dối gạt thống lĩnh. Buổi trưa canh ba hôm nay, bọn họ đã động thủ, trong ngõ đã thực hiện một hành động. Lúc đó hình như là ở đường rẽ, có hai người chết ở khách điếm Phượng Phi, nghe nói người chết là huynh đệ Đoàn Thi.
Đỗ Lương Dạ không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp toát lên sự âm trầm đáng sợ, trong đầu hiện lên những lời mà Vương gia nói trước khi đi.
“Triều đại vừa kiến quốc, nền móng chưa bền chặt, ta bắt chước tiền nhân bố trí mật thám, dùng thuật kỳ môn độn giáp, cộng với bố trí có bát môn là Hưu, Tử, Thương, Đỗ, Khai, Kinh, Sinh, Cảnh, trong đó ta coi trọng nhất, là tử môn và cảnh môn. Hiện giờ, ta đem hai đội đó giao cho con thống lĩnh. Nhưng Dạ nhi, còn không nên khinh suất, vị trí này chưa phải là tốt, người ở dưới có chút không được phục lắm, Trương Hòe từng trải, kinh nghiệm nhiều, có chuyện gì khó khăn thì thỉnh giáo hăn…”
Ông ngồi trong nhà lúc hoàng hôn, đã trải qua phong sương chiến loạn, nhưng nét cương nghị của tuổi trẻ vẫn còn in trên mặt, đôi mắt vẫn lợi hại như chim ưng, giọng nói lười nhác mà mỗi chữ mỗi câu đều trầm thấp thong thả, dừng lại một lúc lâu mới thâm ý nói: “Dạ nhi, lần này đi Lạc Dương, con ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.