Đỗ Lương Dạ

Chương 23: Chương 23: Chương 11



Đỗ Lượng Dạ không đi bảo hộ Phạm đại nhân tuần thành mà đi thẳng về nhà ngủ.
Thứ nhất, nàng thấy trong người khó chịu, đầu choáng váng nóng rực; thứ hai, nàng biết căn nguyên bên trong của vị Phạm đại nhân này, vả lại hộ vệ cũng rất nhiều, hơn mười đội, nàng thật sự không muốn sắm vai kẻ ngu ngốc nữa. Hiện giờ, trong lòng nàng ngược lại hy vọng có sự gây rối nào đó, hay nhất là có người đi ám sát vi Phạm đại nhân này, để xem ông ta lộ mặt thật như thế nào?
Trong lòng nàng căm giận cười lạnh một tiếng, nhắm mắt ngủ.
Cảm giác ngủ được một giấc rất sâu, đến khi nha hoàn lên lầu đẩy cửa bước vào mới làm nàng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy mặt trời đã chiếu qua tấm màn lụa mỏng, đoán chừng đã là buổi trưa, trong lòng nàng thầm kinh ngạc, lúc này mà bản thân nàng còn ngủ được ư?
Nha hoàn cầm cơm nước kèm một nước gừng nóng bước đến, nàng nhận lấy bát nước gừng uống, rồi lại gục xuống giường. Nha hoàn sợ nàng ngủ tiếp, vội kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, ăn chút đi.”
Nàng vùi mặt vào trong chăn gấm, mơ mơ màng màng đáp lại, nàng không cảm thấy đói, chỉ thấy trên người rất nóng, hai bên thái dương đau nhức không gì sánh được, nàng đưa tay xoa vào thấy gân xanh nổi lên, đầu đau như muốn vỡ ra, nàng dùng chăn chùm lấy mình đến ngẹt thở, chợt có người nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng.
“Không muốn ăn thì thôi đi.”
Nàng ngẩng đầu lên thở nhẹ ra, lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm quen thuộc, lạnh đến thấu xương, xông thẳng vào nội tâm, trong lòng nàng biết là Vô Song đã tới nhưng lười đón tiếp hắn, liền xoay người lại nằm lên nệm gấm, nghiêng đầu mềm nhũn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Vô Song nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Biết ngươi khó chịu thì đến thăm…hình như ngươi không chút cảm động?”
Hắn nói xong trèo lên giường, đưa tay vén sợi tóc rối tung của nàng, chạm vào làn da sau tai nàng, hắn giật mình: “Hả, nóng thế này ư?” Rồi đưa tay chạm vào mặt nàng.

Đỗ Lương Dạ tránh tay hắn, xoay người lại lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Đừng nghịch nữa.”
Vô Song ngẩn ra, trợn tròn mắt nhìn nàng mãnh liệt chăm chú: gương mặt nhỏ nhắn do sốt cao mà đỏ bừng, trên trán rịn ra mồ hôi lấm tấm, đôi đồng tử trong trẻo đã bớt đi sự lạnh lùng, lại hiện ra một đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ động lòng người như hai giọt nước trong suốt. Dung mạo nhan sắc của nàng nhìn thật rõ ràng, lông mày đen dày, làn da trắng mịn, đôi môi mọng đỏ, ướt át. Vô Song luôn luôn biết nàng đẹp, nhưng lại không biết nàng lại đẹp đến vậy, hắn bật thốt lên: “Ngươi quả nhiên thật là dịu dàng, thật xinh đẹp…”
Đỗ Lương Dạ nghe vậy hừ một tiếng, Vô Song liền thức thời ngậm miệng lại.
Đỗ Lương Dạ nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi: “Ngươi là muốn nói ta thiếu dịu dàng, nhìn không đẹp phải không?”
Bởi vì sốt cao nên giọng nói của nàng vô cùng khàn khàn trầm trầm, âm thanh cũng đặc biệt nghe êm tai. Vô Song biết nàng quá rõ, cũng từng lĩnh hội việc nàng khóc lóc om sòm mắng chửi người khác rất tàn nhẫn, duy nhất là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nàng dịu dàng mảnh mai như này, bộ dạng yếu đuối thật càng nhìn càng say mê, hắn liền chậm rãi nói: “Là ta nói ngày hôm nay ngươi vô cùng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.”
Đỗ Lương Dạ nhếch mép cười, hừ nói: “Ta khát nước, lấy nước cho ta.”
Vô Song lập tức làm theo, rót một ly nước đưa qua, nhìn nàng uống xong, hỏi: “Có muốn nữa không?”
Đỗ lương Dạ lắc đầu.
Vô Song cầm lại chiếc chén đặt xuống, nha hoàn lại bưng điểm tâm tới, cầu khẩn: “tiểu thư, ăn một chút nhé.”
Đỗ Lương Dạ ôm lấy chiếc chăn gấm xoay người vào trong, nói: “Không ăn.”

Lần thứ hai Vô Song lại lên giường, nhẹ nhàng ở phía sau khuyên bảo, Đỗ Lương Dạ biết hắn có tài ăn nói, có thể thao thao bất tuyệt sánh với nước sông Trường Giang chảy, vội vã cắt ngang lời hắn: “Ta đau đầu muốn nằm thêm một lúc, ngày mai ngươi đến, được không?”
Vô Song lập tức nổi giận, mắt trợn ngược tràn ngập oán khí nhìn nàng.
Đây là mẹo cũ của hắn!
Đỗ Lương Dạ nhắm mắt lại không thèm để ý tới, một lúc lâu sau không thấy hắn có động tĩnh gì, rốt cuộc nàng không nén nổi hiếu kỳ mở mắt ra nhìn, đã thấy hắn lẳng lặng nằm bên cạnh, mái tóc dài chảy xuống trước ngực, hai mắt sáng rực như hạt châu nhìn nàng chăm chú, dáng dấp cực kỳ ngoan ngoãn động lòng người.
Lòng nàng lại mềm nhũn, nhớ tới vị thiếu niên mười bốn tuổi năm nào đã phải hao tổn tâm cơ thay đổi đa dạng để lấy lòng nàng như nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về phương diện khác, hắn lại tận lực hết sức kiên nhẫn để đi điều tra nàng. Ha hả, ai dám nói hắn thuần khiết lương thiện sao? Vậy thì hắn sẽ không phải là Các chủ của Thiên hạ vô song các rồi.
Thủ đoạn của hắn so với nàng, tuyệt đối hơn chứ không kém.
Nàng sớm đã biết, không nên trêu chọc người thiếu niên này, không những không được trêu trọc, hơn nữa không thể trêu vào. Hắn có một gương mặt tuấn tú mang một vẻ thần bí, là mê hoặc thế nhân, cám dỗ người khác bị mắc lừa.
Vô Song như cảm ứng được tâm tư của nàng, lại tươi cười rạng rỡ như mùa xuân.
Tâm Đỗ Lương Dạ lại càng mềm yếu.
Hắn thật đúng là có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, nàng biết rõ là dáng vẻ tươi cười của hắn có độc mà vẫn vui vẻ cam chịu, thật chẳng khác gì yêu nghiệt, trên đời không thể tìm được người thứ hai. Thực sự là yêu nghiệt tai họa cho nhân gian mà.

“Lương Dạ.”
“Ừm.”
“Nếu có một ngày, ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng…”
“Hử?”
“Ta so với ngươi còn kém xa.”
“Được.”
Hai người cùng nằm trên giường, nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười phá lên.
“Đầu còn đau không?”
“Còn.”
“Ta giúp ngươi xoa bóp.”
Hắn dùng ngón tay day lên huyệt thái dương của nàng, lực không nặng cũng không nhẹ, cơn đau quả nhiên là giảm bớt đi rất nhiều.

Nàng khẽ cười nói: “Haizz, xem ra thật ra là ta có lỗi…”
Vô Song bất mãn chép miệng: “Lẽ nào bình thường ta đối với ngươi không tốt ư?”
Nàng định nói, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, nha hoàn đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người nằm trên giường thì kêu lên, che mặt rồi lao điên cuồng xuống lầu, ngược lại hai người trên giường ngơ ngác, quay sang nhìn nhau một lúc, rồi lại phá lên cười.
Khoảng chứng qua buổi trưa, mặt trời đã ngả dần về phía Tây, ánh nắng xuyên qua song cửa bằng giấy có bức tranh thủ mặc vẽ hoa mẫu, thẩm thấu tới sàn nhà rồi biến mất, sức nóng cũng giảm đi nhiều, Đỗ Lương Dạ nâng chăn lên, nói: ‘Được rồi, ta thật sự muốn ngủ một lúc, ngươi về trước đi, ngay mai trở lại…”
“Ngày mai?” Hình như hắn có chút châm biếm cười, “chuyện ngày mai ai mà biết được chứ? Ta không đi đâu, nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì…thừa dịp hôm nay ta rảnh rỗi ở lại đây chăm sóc ngươi được không?” Nói xong lại dính sát vào.
“Được được!” Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nằm im, không được ầm ĩ.”
Nàng nói xong xoay người lại nặng nề ngủ. Vô Song cũng bị lây sự mệt mỏi của nàng, hắn ngáp một cái, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cũng xoay người vào trong, nhắm mắt ngủ.
Bên ngoài, nha hoàn cuối cùng không nén nổi sự hiếu kỳ đã quay lại.
Cô ta suy nghĩ: người kia là nam hay là nữ vậy?Namnhân thì không thể đẹp như vậy, còn nếu là nữ nhân, y phục sao giống nam nhân quá. Nghĩ đến y phục, cô ta bỗng nhớ bóng người sáng nay. Vì vậy vội ghé mặt qua song cửa sổ nhìn vào, tỉ mỉ quan sát người bên trong, y phục của người kia xác thực là sáng sớm nay đã nhìn thấy – vô cùng đẹp đẽ khiến người khác nhìn một lần là không thể quên được.
Cô ta lại suy nghĩ: Người này có quan hệ gì với tiểu thư? Nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra liền đi xuống lầu, tâm tâm niệm niệm hy vọng đối phương là một nam nhân, ít nhất như vậy thì thời gian tới bản thân mình cũng có chỗ trông cậy. nhưng chiếu theo dụng mạo của người đó, rất nguy hiểm. Cô ta chưa từng gặp một nam nhân mỹ lệ như vậy, hầu như tiểu thư còn không thể sánh bằng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.