Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn

Chương 33: Mùi hoa quế, thơm ngát đến ưu thương (P1)



Thư Thù lên cấp ba không thi đậu trường A nên bị phân vào một trường trọng điểm loại hai, vì trường nằm ở phía tây thành phố, cách Đường gia khá xa nên cô không chút do dự chọn học nội trú, đến chủ nhật mới trở về Đường gia, cô vốn dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh nên cũng nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Nơi này không cạnh tranh khốc liệt như ở trường A, cũng không hề có ganh đua so sánh, thành tích của cô bởi vậy mà đột nhiên tăng vọt.

Không biết từ lúc nào, Thư Thù bắt đầu thích ngắm mặt trời mọc, khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót thì cô cũng tỉnh giấc, qua cửa sổ nhìn ra, cảnh vật đều được che phủ bởi tầng sương mù mỏng manh, huyền ảo, ánh dương rực rỡ xuyên thủng màn sương nhuộm sáng cả một vùng trời.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, trái tim cô cũng được nhuộm ánh vàng sáng chói.

Mặt khác, Cố Diệc Thành đã đi Bắc Kinh học, sau sự kiện bỏ nhà đi, cậu và gia đình không còn thuận hòa, chỉ đến mùa xuân cậu mới trở về. Khi cậu về, La Lâm sẽ đưa Thư Thù đến nhà cậu ở một thời gian. Khoảng cách giữa hai người như hai vì sao, rõ ràng ở cùng một thành phố nhưng lại không được gặp mặt, cũng không được liên lạc điện thoại.

Cách thức liên lạc duy nhất của Thư thù và Cố Diệc Thành là Mạch Tiểu Na. Hai người bạn tốt không cố định ngày gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt Tiểu Na lại mang cho cô cả tá tin tức. Thỉnh thoảng, cô cũng từ Tiểu Na hoặc Đường Ngọc mà biết chút tin tức gần đây của Cố Diệc Thành. Cô biết cuộc sống của cậu vẫn thuận buồm xuôi gió, cho dù nhân tài ở đại học đông đúc, cậu cũng nổi bật vô cùng nên càng không thiếu người theo đuổi.

Cô chưa từng hồi âm bất cứ lá thư nào của cậu, dần dần, tin tức từ Cố Diệc Thành cũng không thường xuyên nữa, lúc đầu còn một tuần hai lá, rồi một tháng một lá, đến cuối cùng là nửa năm hoặc lâu hơn.

Lần cuối cậu gửi thư là một tấm bưu thiếp, chỉ có tám chữ: “Nếu em mạnh khỏe, là ngày hạnh phúc!”

Thời gian trôi quá nhanh, thoáng cái Thư Thù đã là học sinh cấp 3.

Vậy mà, một năm nghỉ hè đó, Cố Diệc Thành phá lệ trở về A thành. Nhưng từ miệng Đường Ngọc Thư Thù biết được, cậu đang qua lại với một cô gái.

Sau buổi trưa hôm đó, Đường Ngọc kéo tay cô, mất cả buổi chiều miêu tả cặn kẽ cô gái xa lạ đó từng ly từng tí, dĩ nhiên cũng không quên chê bai đối phương không đáng giá một xu. Thư Thù sao lại không hiểu cơ chứ?  So với việc bàn luận về cô gái Cố Diệc Thành đang qua lại, Đường Ngọc càng muốn tìm ra biểu hiện đau khổ hoặc mất mát trên mặt cô hơn. Suốt buổi nói chuyện, Đường Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Thư Thù, còn Thư Thù vẫn cúi đầu nhìn chân.

Cuối cùng, Thư Thù chỉ nói: “Ừ, chị biết rồi.”

Thư Thù nói biết, là biết thật. Cô gái đó thật ra cô đã từng thấy.

Mùa hè, vì quan hệ với Cố Diệc Thành, La Lâm lại đưa cô đến nhà cậu, cô để quên một cuốn sách, gọi điện cho La Lâm nói muốn về lấy, La Lâm cũng không nói gì mà đồng ý ngay.

Sau đó, ở cổng khu nhà, Thư Thù nhìn thấy Cố Diệc Thành.

Cậu mặc một áo sơ-mi đen, cao ráo, rất dễ nhận ra, đôi mắt như cười như không, ẩn tình nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái đó chưa hẳn là xinh đẹp nhưng rất hoạt bát, đáng yêu, đứng cùng Cố Diệc Thành thật tràn đầy sức sống, một lát thì chạy sang bên trái cậu, một lát lại chạy sang bên phải, đúng một đôi bích nhân.

Họ đứng trước cổng khu nhà vừa chờ taxi vừa tán gẫu, còn cô đứng bên kia đường. Đang trò chuyện sôi nổi thì Cố Diệc Thành đưa tay trêu ghẹo mái tóc dài của cô gái khiến cô cười khanh khách không ngừng, xe tới, cậu lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Khi lên xe, tay cậu như đặt bên hông cô gái.

Xe từ từ lăn bánh, qua cửa sổ xe, Thư Thù có thể thấy rõ vẻ mặt họ nhưng người trong xe không nhìn thấy cô.

Thư Thù lẳng lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cô nghĩ: Thật rất xứng đôi, anh ấy vốn là người hiếu động mà…

Sau đó, cô xoay lưng.

Đêm khuya thanh vắng, Thư Thù nằm trên giường, trong tay là một lá thư, bên ngoài ánh trăng sáng trong dìu dịu rọi vào, chùm sáng nhu hòa trong vắt như một giấc mộng tinh khiết. Cây hoa quế trong vườn dưới lầu theo gió nhẹ nhàng đung đưa, gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh mát, cô gần như có thể ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt. Không biết mùi thơm đó có tác dụng thôi miên hay không, hít một hơi, tất cả phiền muộn đều tan thành mây khói.

Khi đó, cách ước hẹn ba năm của họ chỉ còn lại một năm.

Khi Cố Diệc Thành dần dần xa cách thì một người khác đã từ từ bước vào cuộc sống của Thư Thù.

Thư thù không nhớ cô và Trình Hàn bắt đầu thân thiết từ khi nào, có lẽ từ lần gặp Cố Diệc Thành vào đầu mùa thu đó, cô một mình tới nhà máy gần bờ sông, cầm theo bức thư phương xa gửi như ôm trái tim vẫn đang đập của cậu, có lẽ tờ giấy vốn luôn lạnh lẽo như vậy, cô ngồi xuống, thả thư vào trong nước, phong thư trắng tinh theo nước chảy tựa như cánh hoa theo gió bay xuống, khiến người nhớ tới ‘Hoa tự phiêu linh nước tự chảy’. Thư Thù nhìn mặt nước mà ngẩn ngơ, bỗng sau lưng có cục đá ném tới, tiếng nước bắn tung tóe kéo cô đang lạc vào cõi thần tiên trở lại, cô vội nhặt tấm bưu thiếp chưa kịp trôi đi, nước thấm ướt chữ viết bên trên, vốn là tám chữ: nếu em mạnh khỏe, là ngày hạnh phúc! Nhưng chỉ còn lại 4 chữ: em…ngày hạnh phúc.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trình Hàn một tay cầm giá vẽ, đứng phía sau mình.

Trình Hàn nói: “Đây không phải chỗ tốt để chết vì tình.” Cậu cúi xuống nhặt một hòn đá khác đưa cho Thư Thù, cậu hỏi: “Em muốn thử không?”

Thư Thù chỉ nhìn cậu, không đưa tay cầm cũng không nói chuyện.

Ngày đã vào thu, không khí mát mẻ, gió sông thổi qua làm tóc cô tung bay. Cô đứng bên bờ sông, cậu đứng sau lưng cô. Cô không nói, cậu cũng không nói. Không biết qua bao lâu, Trình Hàn nói, “Giữa người với người, tình cảm cuối cùng rồi sẽ nhạt nhẽo đi nhưng cho dù là kết thúc cũng vẫn còn lưu lại chút gì, thật ra, còn thứ để lưu lại cũng tốt rồi.”

Lúc trở về, Trình Hàn chợt chỉ vào rừng cây ven đường nói, “Chờ mùa xuân sang năm, hoa trong rừng nở, nơi đây lại tràn ngập hương hoa.”

Thư Thù tâm thần bất định gật đầu.

Trình Hàn hỏi cô, “Đến lúc đó có muốn cùng tới ngắm không?”

Cứ như vậy, dù vô tình hay cố ý, hai người dần thân thiết. Khi họ ở chung rất yên tĩnh, không nói nhiều, Thư Thù nhớ, trong vườn trường A có rất nhiều ngô đồng Pháp, mùa hạ, ngô đồng sinh nhiều lá non, dưới ánh mặt trời để lộ một màu ngọc bích, Trình Hàn thường ngồi dưới cây ngô đồng vẽ tranh, cô cầm một quyển sách tiếng Anh học từ, ai làm chuyện người nấy.

Giữa bọn họ không có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào, vì không phải người yêu. Từ một góc độ nào đó mà nói, Thư Thù đối với Trình Hàn là có tình cảm tốt, ở chung một chỗ với cậu cảm giác rất thoải mái, cô có thể xem cậu như một cái cây, một quyển sách, một đám mây hoặc một bộ phim cũ, khiến người ta an tâm.

Đã từng có thi nhân so sánh cuộc sống với biển cả mênh mông, con người chính là chiếc thuyền trôi nổi trên mặt biển, thuyền và thuyền chạm vào nhau sẽ sinh ra một khúc nhạc tuyệt vời, động đến mặt nước tạo ra những gợn sóng đẹp đẽ một vòng lại một vòng lan tỏa, rung động của Thư Thù và Trình Hàn cũng chỉ là mưa bụi hoa mĩ mà ngắn ngủi.

Thư Thù không biết chính mình với Trình Hàn sắm vai diễn gì, mơ mơ màng màng, cứ như vậy hình thành nên một phương thức ở cùng nhau một cách kỳ quái.

Hơn cả bạn bè nhưng lại chưa phải người yêu.

Thư Thù biết, Trình Hàn thích Đường Ngọc, đây không phải chuyện bí mật gì. Có lúc Thư Thù cảm thấy Trình Hàn và cô rất giống nhau, đối mặt với tình cảm luôn luôn im lặng, bởi vì im lặng nên cũng không thể buông tha cho chính mình. Thỉnh thoảng cậu cũng nói về Đường Ngọc với cô, thản nhiên, không nhìn ra được tâm tình.

Mạch Tiểu Na đánh giá Trình Hàn là: vô cùng lịch sự làm cho người ta cảm thấy xa cách.

Thư Thù nghĩ không phải cô cũng thế sao? Sống khép kín. Như lời Cố Diệc Thành nói, đó là dối trá. Nhưng, trên thế gian này có mấy người có thể sống tùy theo ý mình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.