Thư Thù đã từng hỏi Cố Diệc Thành, anh và Liễu Nghiên có từng đến với nhau không, Cố Diệc Thành nói, không có. Thật ra thì anh đã nói dối.
Cố Diệc Thành đối với phụ nữ đẹp cũng không dễ động lòng vì anh biết phụ nữ đẹp là chất hóa học độc hại, anh thích kiểu như Thư Thù, thanh khiết như sen, sạch sẽ trong trẻo.
Sự xuất hiện của Liễu Nghiên hoàn toàn là ngoài ý muốn, mới đầu anh cũng cảm thấy cô gái hoạt bát đáng yêu lại thông minh này rất thu hút, dù là dáng vẻ bề ngoài, tính tình hay gia cảnh, cô và anh đều có điểm chung. Còn anh và Thư Thù trong một năm qua không có bất kỳ liên lạc nào, anh không nhớ mình đã viết cho Thư Thù bao nhiêu bức thư, anh chỉ biết cô một bức cũng không hồi âm, loáng thoáng nghe nói cô và Trình Hàn qua lại rất thân thiết, sau đó lén về A thành, tận mắt chứng kiến cảnh hai người bên nhau.
Sau khi trở về, anh như kẻ thất tình mượn rượu giải sầu, tinh thần sa sút. Hôm đó, uống xong vài ly, Liễu Nghiên chợt nói với anh: “Này, thật ra em thích anh lâu rồi, hay chúng ta thử một lần nhé?”
Có lẽ do rượu, cũng có lẽ do đã trải qua một thời gian dài tịch mịch, đối với lời thú nhận của Liễu Nghiên anh cũng không bài xích, trong lòng thậm chí còn có chút hưng phấn ẩn chứa chút chân thành.
Anh cười rồi nói, được.
Buổi tối khi anh đưa cô về phòng thì hôn cô.
Khi môi cùng môi chạm nhau, anh bỗng tỉnh rượu. Cố Diệc Thành vẫn cho rằng môi của phụ nữ ai cũng như ai, hóa ra không phải vậy. Cô không phải là cô ấy, họ không giống nhau.
Bờ môi Thư Thù rất mềm, như lông vũ trêu chọc tim anh nhột nhạt, chạm vào như kẹo đường, khi anh hôn cô thì cô như con thỏ nhỏ bị kinh sợ mà khẽ run, đó là lần đầu tiếp xúc thân mật giữa thiếu nam thiếu nữ, mang theo nét trẻ trung, mông lung mới lạ. Liễu Nghiên nhiệt tình, cô và anh dây dưa lại mang theo tình nồng và dục vọng giữa đàn ông và đàn bà.
Anh nói với Liễu Nghiên: “Xin lỗi…”
Liễu Nghiên tiêu sái đấm vai anh: “Aiss, sợ đây chỉ là tình cảm bốc đồng của em thôi, quên đi, chúng ta vẫn là bạn bè nhé.”
Sau đó, họ trở thành bạn tốt, đối với Liễu Nghiên anh cảm thấy mắc nợ, thứ cô muốn anh không cho được nên đối xử với cô đặc biệt tốt hoặc có thể nói, trước những yêu cầu của cô, anh luôn thấy mình khó lòng từ chối được.
Cứ như vậy, thời gian chớp mắt thoi đưa, Cố Diệc Thành nghĩ rằng mình sẽ có một ngày quên được cô gái thanh thuần như cúc ấy, anh tự an ủi mình, cô là giấc mộng của anh, là mơ mộng đẹp đẽ trước tình đầu thuở niên thiếu, mà người trong mộng thì nên ở lại trong mộng. Tựa như hồi ức sẽ phai mờ, ánh sao rồi cũng sẽ tắt, mê luyến cuối cùng sẽ có một ngày nhạt màu. Anh còn phát hiện vui vẻ thật ra là một hành động vô cùng đơn giản, không liên quan đến tâm tình, anh chỉ cần nhếch khóe miệng lên là có thể ngụy trang. Anh cũng chỉ sống giữa thế tục, thế giới của anh dần dần cũng có chấp nhận và thỏa hiệp.
Cho đến bữa tiệc sinh nhật của Đường Ngọc, anh lần nữa gặp lại cô.
Sự xuất hiện không báo trước của cô cũng như ba năm trước đây khi cô biến mất khỏi thế giới của anh. Anh lúc ấy đang nói chuyện cùng Liễu Nghiên, cảm thấy sau lưng có ánh nhìn, anh theo ánh đèn nhìn lại, vừa quay đầu đã thấy cô.
Ánh mắt của anh xuyên qua đám đông ngắm nhìn cô, thời gian ba năm cô đã trưởng thành rất nhiều, vóc dáng cao cao, eo thon chân dài, là cô sao? Cố Diệc Thành si si ngốc ngốc mới nhớ ra cô đã mười tám tuổi. Cố Diệc Thành thấy đáy lòng như có vật gì đó va vào rồi chua xót phát hiện người mình đã từng mê luyến, khi cô bước ra khỏi giấc mộng đứng trước mặt anh thì anh lại không dám gọi tên cô. Có lẽ ánh mắt của anh quá nồng đậm, cô chợt nhìn sang, cô đứng nơi đó, nhìn thẳng anh, vì để che lấp bối rối, anh nâng ly với cô, cô uống một hơi cạn sạch, sau đó vội vã rời khỏi.
Khi anh đuổi tới nơi, cô chân trần đứng trong đình viện đùa với chú chó nhỏ, ánh trăng ôm trọn đôi má cô, lông mi cong vút, chiếc váy ôm càng tôn lên vòng eo nhỏ mảnh mai của cô cùng đôi chân thon dài. Anh đi tới, làm bộ muốn sờ vào chú chó sau đó khẽ vuốt qua mái tóc dài của cô. Khi cô lẳng lặng tựa vào ngực anh thì một lần nữa anh lại cho rằng mình đang nằm mơ.
Họ cứ vậy đến với nhau, nhưng yêu nhau dễ dàng chung đụng lại khó khăn, từ khi cô bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa anh và Liễu Nghiên, trong lòng anh đã mơ hồ bất an, nhưng khi anh nói dối, khi Liễu Nghiên trở thành từ cấm kỵ giữa anh và cô, anh không còn dũng khí thẳng thắn với cô nữa, anh và Liễu Nghiên vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Sau đó, anh xảy ra tai nạn xe, Liễu Nghiên đỡ cho anh, thắt lưng bị thương phải làm vật lý trị liệu, cuối cùng không thể không phẫu thuật, Liễu Nghiên khóc nói cô rất sợ, xin anh đừng đi, ở lại bên cô trong cuộc giải phẫu, anh đã đồng ý. Nhưng Thư Thù vào lúc này lại không báo trước đã đưa ra lời chia tay.
Anh cho là cô chỉ giận dỗi, chính là sáng hôm Liễu Nghiên làm phẫu thuật, cô gọi điện cho anh, sau cuộc điện thoại đó, anh đã hoàn toàn đánh mất cô.
Chờ anh trở về A thành tìm cô thì cô không muốn gặp anh nữa, anh đến gõ cửa Đường gia lại phát hiện bao trùm Đường gia là không khí kỳ quái, Đường Ngọc đội mũ ngồi trên sa-lon, dùng một ánh mắt hết sức buồn bã nhìn anh, người giúp việc ấp úng nói cho anh biết, Thư Thù và La Lâm đã đi du lịch. Lúc ấy mặc dù cảm thấy chuyện hoang đường nhưng anh đã không cẩn thận suy xét, anh đợi, lại đợi, cuối cùng cũng đợi được tin cô và Trình Hàn bên nhau.
Tin tức này khi anh liên tục đến Đường gia năm lần bảy lượt thì Đường Ngọc tiết lộ cho anh, ban đầu anh dĩ nhiên không tin, sau đó Đường Ngọc cười đưa điện thoại di động cho anh, trên màn hình họ đang ôm nhau, thời gian là hai ngày trước. Anh gọi điện chất vấn cô, anh hỏi cô có ở cùng Trình Hàn không, anh hỏi cô, lòng cô rốt cuộc là cái gì.
Trong điện thoại, cô im lặng rất lâu rồi chỉ nói: “Lòng tôi, chờ đến khi bên anh không còn người phụ nữ nào khác thì hãy hỏi.”
Cố gia di dân sang Anh, anh cũng đi theo, cuộc sống ở nước ngoài anh không sống cùng cha mẹ, phụ nữ bên cạnh cũng đổi rồi lại đổi, anh cũng không đưa họ về nhà, mỗi người phụ nữ đều có bóng dáng Thư Thù, anh thích phụ nữ chân dài eo thon, anh thích phụ nữ nội tâm quật cường.
Anh học quy hoạch thành thị, nghiên cứu sinh năm thứ hai, anh một mình nhận một hạng mục, món tiền đầu tiên kiếm được anh tính mở công ty riêng, phía đối tác điều kiện gì cũng có chỉ có tiền bạc không đủ, quan hệ không đủ. Cố Nham tìm anh, giận dữ giáo huấn anh một trận: “Người một nhà tại sao qua một đêm đã lại thành thù? Thằng nhóc này tính tình ngang bướng, đáng đánh đòn. Con à, xã hội ngày nay sao có thể hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân mà liều lĩnh được?” Cố Diệc Thành cười, liên tục vâng dạ, hớn hở đón nhận sự giúp đỡ và mạng lưới quan hệ của cha mẹ.
Cố Diệc Thành vận khí vẫn rất tốt, trừ đoạn tình cảm với Thư Thù không giải quyết được thì cuộc đời của anh có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Hai mươi bốn tuổi, tự làm ra tiền mua chiếc xe đầu tiên, anh chọn màu đỏ, mặc dù anh vẫn thích màu đen hơn nhưng mua xe thì anh lại nhớ Thư Thù, đây là một món quà không đem tặng, thành công và hạnh phúc của anh từ đó không ai có thể chia sẻ.
Hai mươi sáu tuổi, cha mẹ bắt đầu vội vã thúc giục anh kết hôn, anh cười, kết hôn, chưa từng nghĩ đến.
Tình cờ có lần anh nhớ tới trước đây rất lâu, Thư Thù viết trên laptop một câu:
Đi mãi đi mãi rồi cũng mỏi, kí ức đã phai nhạt; nhìn mãi nhìn mãi rồi cũng nhàm, sao trời đã tắt; nghe mãi nghe mãi rồi cũng tỉnh, bắt đầu oán giận ; quay đầu lại phát hiện không thấy anh, đột nhiên em hoảng loạn.
Cho đến sáu năm sau, anh gặp lại cô mới phát hiện thì ra kí ức không phai, sao trời không tắt.