Sau đêm đó, Cao Yển không còn thiết tha đến Đông cung nữa, người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy y đã chịu lạnh nhạt đủ rồi, bắt đầu thấy khó chịu.
Cao Yển không đến, người Đông cung lại tìm tới cửa, chẳng qua người tới là nha hoàn bên cạnh Tương Nhã Đồng, nói là muốn tìm ta. Ta biết điều đi bẩm báo với Cao Yển trước, y không ngăn cản, cho phép ta lên xe ngựa đi vào Đông cung.
Vừa gặp mà lòng ta đã kinh hãi không thôi, sắc mặt Tương Nhã Đồng dường như càng tiều tụy hơn trước, tẩm cung của nàng ta ngập trong hương thuốc, chung quanh kín bưng làm hương không thoát ra được, ngửi vào chỉ thấy ngột ngạt bức bách. Thấy ta bước vào, gương mặt Tương Nhã Đồng trông mới có thêm chút sức sống.
Nói đông hỏi tây vài câu, phần lớn đều xoay quanh vấn đề của ta, nào là tuổi tác gia đình các thứ. Sau khi biết hiện giờ trong hoàng thành ta chỉ có một thân một mình, Tương Nhã Đồng và Tống ma ma liếc mắt nhìn nhau, không biết vì sao, ta cứ luôn cảm giác ánh mắt họ dành cho ta kỳ lạ thế nào. Tốn công gọi ta qua đây chỉ để hỏi thăm mỗi sức khỏe thôi ư?
Lúng túng hàn huyên một lát, Tương Nhã Đồng như sực nhớ ra điều gì đó, nói: “Mấy hôm trước hình như Cố Dương nói có việc hỏi ngươi, hôm nay anh ta nghỉ làm, vừa lúc chỗ ta cũng có đồ muốn đưa cho anh ta, hay ngươi đi một chuyến đi.”
Cố Dương tìm ta có việc? Nhưng chúng ta cũng chỉ mới nói chuyện đôi lần, đâu có qua lại gì khác?
Tống ma ma đứng bên rất thức thời đưa một chiếc hộp nhẹ tênh sang, ta mù mờ nhận lấy: “Nhưng nô tỳ không biết Cố thị vệ trưởng ở đâu.”
“Không sao cả, ta tìm người dẫn đường cho ngươi.” Tương Nhã Đồng mở miệng nói mà không cho người khác phản bác.
Ôm bụng đầy nghi vấn, ta đi theo tiểu thái giám đến một khu viện trong Đông cung, nơi này có vẻ là chỗ ở của nhóm thị vệ. Đứng ở cửa bẩm báo thân phận, bỗng chốc có một tiểu thị vệ chạy nhanh như chớp vào trong gọi người, nom tiểu thị vệ kia áng chừng còn nhỏ tuổi hơn cả ta.
Cậu ta vừa chạy vừa hô to: “Cố ca, có cô nương tìm huynh.”
Giọng hào hứng như thể gặp thứ gì vô cùng hiếm lạ. Những cái đầu thập thò nhô ra từ những chái nhà trong viện, hiếu kỳ dõi ra lối vào viện nơi ta đang đứng. Sống trên đời bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên ta trải qua cảm giác bị người khác nhìn chòng chọc như động vật trong vườn bách thú.
Cánh cửa của ngôi nhà chính tận cùng bên trong mở ra, bóng dáng Cố Dương xuất hiện, có thể là vì đang nghỉ nên anh ta không mặc đồng phục thị vệ màu vàng như ngày thường, tóc cũng chỉ buộc nửa đầu, trông người có khí chất thư sinh nho nhã hơn hẳn. Thấy đó là ta, anh ta bước nhanh tới, dường như hơi ngạc nhiên: “Sao Đồ Mi cô nương lại đến đây?”
Khẽ giật mình, ta mỉm cười đưa chiếc hộp đang cầm sang: “Thái tử phi sai tôi mang đồ qua cho anh.”
Cố Dương vẫn nhíu mi khó hiểu, ta tiếp tục giải thích: “Thái tử phi còn nói hình như Cố thị vệ trưởng có việc tìm tôi, nên tiện bảo tôi đi luôn.”
Có lẽ nhớ ra gì đó, sắc mặt anh ta tức thì đỏ lên như trứng tôm thả vào nước nóng, ấp a ấp úng cả buổi mà chả nói được một câu trọn vẹn.
Qua một lúc, thực sự không thể làm ngơ mấy cái đầu đằng trong viện sau lưng Cố Dương đang chăm chú quan sát chúng ta nữa, ta bèn mở lời trước: “Bọn họ có việc tìm anh à?”
Cố Dương quay đầu lại theo đường nhìn của ta cũng thấy được bọn thị vệ cợt nhả đùa tí tửng.
Anh ta nở một nụ cười mất tự nhiên, nói: “Cô nương chờ ta một lát.”
Rồi anh ta xoay người sải bước đi vào, nhất thời cả bọn nhốn nháo tản ra như chim, người chạy trốn chậm nhất chính là tiểu thị vệ vừa rồi thông báo ta đến đây, hết sức xui xẻo bị Cố Dương đạp một cú vào mông.
Giải tán xong đám người thích hóng chuyện Cố Dương mới quay lại, áy náy nhìn ta bảo: “Bình thường mấy người họ quen đùa giỡn với ta rồi, mong cô nương đừng để ý, bọn họ không có ác ý gì đâu.”
Ta không ngốc, đương nhiên có thể hiểu họ không hề có ác ý mà chỉ là tò mò thôi.
Thấy nụ cười trên môi ta chưa tắt, Cố Dương tựa hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy nhiên khi nói lại hơi lắp bắp: “Thực… thực ra ta… ta cũng không có chuyện gì.”
Ánh mắt Cố Dương liên tục lóe lên, có điều ta cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức cho mình nên lập tức đáp: “Đã thế thì tôi về trước đây.”
Vừa đi được hai bước, chợt nghe sau lưng giọng nói của tiểu thị vệ: “Đồ Mi cô nương, rảnh thì đến thường xuyên nhé… Ối!”
Thanh âm cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết, ta ngoảnh đầu đã thấy cậu ta bị Cố Dương rượt đuổi đánh đòn.
Về tẩm cung của Tương Nhã Đồng, nàng ta bất giác hỏi han: “Sao về nhanh thế?”
“Cố thị vệ trưởng bảo không có chuyện gì cả.” Ta thành thật trả lời.
Tương Nhã Đồng nói, giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Tên đó đúng là khúc gỗ, ngoài luyện võ ra thì chẳng làm được gì nên hồn.”
Ta cau mày chẳng nói một lời.
Tương Nhã Đồng không giấu giấu diếm diếm nữa, dứt khoát nói thẳng: “Nếu cậu ta không nói được thì ta nói thay vậy. Ngươi cũng đã gặp người ta rồi, có chỗ nào thấy không hài lòng không?”
Phút chốc ta đã hiểu được ý của Tương Nhã Đồng, bàn tay trong tay áo dần siết chặt lại: “Nô tỳ không hiểu thái tử phi nói gì.”
Tương Nhã Đồng điềm nhiên bảo: “Cố Dương kể hôm ấy các ngươi chạy nạn cưỡi chung một con ngựa, tuy là tình huống bất đắc dĩ nhưng cậu ta sợ sẽ hủy hoại danh dự của ngươi, nếu ngươi không ngại, cậu ta bằng lòng chịu trách nhiệm.”
Thấy ta cúi đầu, Tương Nhã Đồng hơi dừng rồi chậm rãi giảng giải: “Cố Dương theo thái tử nhiều năm, đi qua bao thăng trầm mưa gió mới có được vị trí hiện tại, nhân phẩm dĩ nhiên không phải bàn tới. Vừa nãy ngươi cũng nói ngươi đã mười tám, tới tuổi đính hôn rồi, ta cũng chỉ chiếu theo ý muốn của Cố Dương mới đề cập với ngươi thôi.”
Người trong phòng như đang chờ phản ứng của ta, ta há hốc mồm, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu chẳng cách nào thông khí, cả buổi trời mới thốt ra được tiếng: “Thái tử phi, lúc đó chạy trối chết thoát thân thì nào còn tâm trí mà để ý nam nữ thụ thụ bất thân? Nô tỳ chỉ là nô tài của Tần vương phủ, có thể lấy tính mạng ra đảm bảo tuyệt không có lòng riêng với thái tử điện hạ.”
Ta nói mà, hôm nay cứ thấy là lạ kiểu gì, hóa ra là gọi ta từ Tần vương phủ xa xôi tới chỉ để tác hợp cho ta và Cố Dương.
Tương Nhã Đồng sửng sốt, hồi lâu mới sực hiểu ra ý ta, mặt nàng ta sầm lại, khẩu khí bắt đầu khó chịu: “Ngươi nghĩ đi đâu thế, ta chỉ nói giúp cho Cố Dương mà thôi, cũng có đe nẹt gì ngươi đâu, chuyện này thì liên quan gì tới thái tử?”
Dáng vẻ tức tối nổi sùng của Tương Nhã Đồng không giống đang giả vờ, vừa rồi ta giận quá mất khôn, giờ mới từ từ tỉnh táo lại, chẳng lẽ ta đoán sai, việc nàng ta làm không hề xuất phát từ lòng nghi kỵ ư?
Có lẽ Tương Nhã Đồng chưa bao giờ tự hạ mình làm nhưng chuyện thế này, nàng ta cứng đờ mặt, xua tay với Tống ma ma.
Tống ma ma tiến lên nói: “Chắc cô nương không rõ chứ, hồi trước Cố thị vệ vốn đã đính hôn rồi, nhưng người mẹ góa phụ của cậu ta đột nhiên ngã bệnh rồi mất, vì thế cậu ta thủ hiếu năm năm, sợ làm lỡ cô nương nhà người ta nên chủ động tới cửa hủy hôn. Hiện tại đúng lúc đã vừa hết thời hạn năm năm, cộng thêm sự coi trọng của điện hạ,nên giờ cậu ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho cái ghế trong giới quan viên lục phẩm thất phẩm.”
Trước mặt nhiều người như thế, bọn họ hiển nhiên sẽ không lấy những chuyện kiểu này ra ép ta. Có thể Cố Dương thực sự là một chọn lựa tuyệt vời, nhưng sao phải nói với ta?
Tương Nhã Đồng bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi là nô tài ở quý phủ của lão Ngũ, nếu không phải lúc trước ngươi… không phải Cố Dương nhiều lần nhắc tới ngươi thì ta cũng sẽ không đồng ý đâu. Ngươi tới tuổi rồi, hễ việc gì cũng phải cho mình một con đường mới được, đỡ lại bị chủ tử nào đấy gọi vào cung tùy tiện gán ghép người này người kia. Ta cũng chẳng phải gài bẫy ngươi, điều kiện Cố Dương tốt biết bao, ngươi không muốn thì sẽ có người tới giành, chẳng qua ta chỉ hỏi hộ cậu ta vài ba câu thôi.”
Mấy lời này quả có vài phần thiệt tình, nàng ta thực sự muốn tốt cho ta sao?
Lòng hãy còn hoang mang, ngoài miệng lại nhanh chóng chịu thua: “Nô tỳ sợ.”
Đúng lúc này có người ở ngoài vào thông báo người của Tương gia tới, Tương Nhã Đồng không gặng hỏi ta nữa mà chỉ nói: “Ngươi về ngẫm kỹ rồi cho ta câu trả lời, chẳng được ba tháng nữa có khi đứa nhỏ trong bụng ta sẽ chào đời, ngươi nghĩ mau rồi báo với ta, nếu hai ngươi đều bằng lòng thì ta cũng tranh thủ… làm mai cho các ngươi trước khi sinh. Tuy ngươi là người của Tần vương phủ, nhưng nếu đích thân ta làm mai thì bên lão Ngũ sẽ không ý kiến gì đâu.”
Lúc ra ngoài tình cờ gặp một người đàn bà mà một thiếu niên khoảng độ mười một, mười hai tuổi đi đến, hẳn là mẫu thân và đệ đệ của Tương Nhã Đồng. Phu nhân Tương gia trông già nua và cậu thiếu niên thì có vẻ gầy yếu, hoàn toàn không có vẻ gì là xuất thân từ phủ tướng quân, chẳng hiểu tại sao, sắc mặt hai ngươi cũng không được tốt lắm.
Ta không ở lại lâu, cúi đầu theo Tống ma ma ra khỏi tẩm cung. Cố Dương đứng ở cửa, người khoác bộ quần áo thường ngày, Tống ma ma cũng không khách sáo mà để ta lại, bảo anh ta tiễn ta về.
Dọc đường đến chỗ xe ngựa đỗ, Cố Dương dường như không dám nhìn ta, lưng anh ta thẳng tắp, bước đi nghiêm chỉnh đầy khí thế. Còn ta vì lòng nhiều mối băn khoăn nên cũng không nói năng gì. Tương Nhã Đồng nay như thực sự muốn tốt cho ta, chẳng thể tìm thấy điểm nào đáng ngờ, nhất là vụ tùy tiện gán ghép mà nàng ta nhắc tới kia, đây mới là vấn đề lớn nhất hiện ta gặp phải.
Bắt đầu từ mùa đông ấy nhặt nhánh mai lên, ta đã sa vào cuộc tranh chấp này một cách triệt để, kế hoạch cao chạy khi tròn hai mươi tuổi giờ đây có vẻ sắp thành chuyện xa vời viển vông. Thế cho nên, nếu không muốn bị dính líu đến những mưu tính lục đục này, không nghi ngờ gì nữa, ở bên cạnh Cố Dương chính là sự lựa chọn tốt nhất cho ta được thoát thân.
Nhưng từ sâu dưới đáy lòng vẫn còn nỗi lăn tăn không thể bỏ qua, ta thực sự muốn mặc kệ mà buông bỏ tất thảy sao? Cũng muốn buông xuôi bí mật mà chỉ có mình ta biết - cái chết còn vô số bí ẩn của đứa nhỏ sao?
Thời gian đã xóa đi rất nhiều dấu tích, hiện giờ hoàng đế đã có tân trưởng tôn, Tương Nhã Đồng và thái tử cũng có đứa con sắp sửa lọt lòng. Cao Thừa An từng được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay như thể cũng chỉ là một vị hoàng tử qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn, dù cho là người thân thiết nhất với nó, khi thống khổ qua đi thì đều đã chấp nhận được sự thật, tự trở về với dáng vẻ bình thản và tĩnh lặng như xưa.
Người ta nói, chết không hẳn là chết, mà quên đi mới là cái chết thực sự. Nhưng với những người còn sống mà nói, lãng quên cũng là một điều xa xỉ.
Ta thực sự muốn khuấy tan mặt nước yên ả này sao? Hay nói cách khác, ta có thể khuấy tan được ư? Trực giác nói cho ta biết những chuyện xảy ra quanh mình chắc chắn có gắn kết chặt chẽ với nhau, đằng sau vẫn còn kẻ thủ ác đánh mất hết lương tâm nhân tính. Nhưng sự thật cũng nói cho ta biết, chuyện không thể dựa vào năng lực của mỗi mình ta mà thay đổi được, ngay cả thuyết phục người khác tin mình cũng là vấn đề khó khăn to lớn.
Trái tim mắc kẹt giữa “buông tha” và tiếp tục”, chẳng biết lựa chọn nào mới là đúng. Bất thình lình bên tai nghe giọng Cố Dương vang lên:
“Thuộc hạ bái kiến thái tử, tiểu Yến vương.”
Vừa nhấc mắt đã thấy Cao Giới và Hồ Nguyên Ly đi tới, ta vội vàng gạt hết suy nghĩ sang một bên khom gối hành lễ.
Từ sau khi quan hệ của Cao Giới và Cao Yển trở nên căng thẳng rõ rệt, Hồ Nguyên Ly không còn qua Tần vương phủ nữa mà thường đi theo Cao Giới. Nhìn thấy ta, hai mắt hắn sáng người như muốn nói chuyện, Cao Giới bên cạnh đã mở miệng nói trước: “Các ngươi đi đâu đấy?”
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ đang định đưa Đồ Mi cô nương về Tần vương phủ.” Cố Dương cúi đầu đáp.
Ánh mắt Cao Giới đảo qua đảo lại giữa ta và Cố Dương, như hiểu ra điều gì, nhất thời giọng điệu có vẻ trêu chọc: “Ta nhớ hôm nay ngươi nghỉ mà nhỉ? Sao thái tử phi còn lôi việc ra cho ngươi làm thế?”
Mặt Cố Dương thoắt cái đỏ tới mang tai, giả vờ trấn định: “Thuộc… thuộc hạ cũng rảnh rỗi mà.”
Cao Giới bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không hỏi thêm. Hồ Nguyên Ly đứng bên nghe mới mấy câu mà vẻ mặt rõ ràng đã lạnh hẳn xuống. Cuối cùng Cao Giới ôn hòa dặn dò chúng ta một câu: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Nói xong thì nâng bước đi về phía trước, Hồ Nguyên Ly nối gót sau hắn. Lúc đi ngang, ta thấy vạt áo Hồ Nguyên Ly thoáng đứng im, ngay khi ta nghĩ hắn sắp nói hoặc làm gì đó thì hắn lại nhấc chân bước đi luôn. Bấy giờ Cố Dương mới tiếp tục dẫn đường cho ta.
Sau khi đi xe ngựa về Tần vương phủ, ta lễ phép nói cảm ơn rồi chuẩn bị quay vào, Cố Dương đằng sau chợt cất tiếng gọi.
Anh ta đứng trước xe ngựa, thân mình ngay ngắn chỉnh tề như đang bị quan lớn giáo huấn, hai mắt lấp lánh: “Những điều hôm nay thái tử phi nói với cô, tuy ta không nghe nhưng lòng cũng tỏ tường. Sợ cô hiểu lầm nên ta cảm thấy nên nói cho rõ ràng, chuyện thái tử phi nói đích xác là… xuất phát từ chủ tâm của ta, không phải ý chỉ của nương nương.”
Đây là đang tỏ tình sao?
Ta lơ mơ đứng, sống cả hai kiếp rồi mà lần đầu gặp trường hợp thế này, theo bản năng ta hỏi lại: “Tại sao?”
Cố Dương ngẩn ngơ, lúc lâu mới nặn ra được câu: “Bởi vì cô là cô nương…”
Anh ta như đang suy nghĩ tìm từ, cà lăm cả buổi mới xong: “Dũng cảm nhất ta từng gặp.”
Là do ta quá thiếu hiểu biết rồi hả? Dũng cảm… là loại từ dùng để tỏ tình à?
Dưới ánh mắt lom lom của ta, mặt Cố Dương lại hơi ửng đỏ, mất sạch khí thế hùng hổ lúc vừa mở lời, giọng cũng càng ngày càng nhỏ: “Hay cô vào trước đi, cái đó… cô cứ suy xét lại xem sao, ta có thời gian chờ mà.”
Ta chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào như vậy, lúc lánh nạn giết địch chẳng chút sợ hãi, nhưng khi nhìn ta nói những lời đó thì như thể đã lấy đi nửa cái mạng của anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không thể nói rõ là có cảm xúc gì, rốt cuộc ta chỉ nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn nhé…”
Trở về viện, Cao Yển vẫn chưa ra ngoài, bất ngờ hơn là y không hề hỏi đến chuyện Tương Nhã Đồng tìm ta, dường như vốn dĩ không quan tâm, thế nên ta cũng chả chủ động nhắc làm gì.
Mấy ngày tiếp, bắc Thiểm Tây truyền tin về, Cao Hoằng Lãng dẫn đầu đội ngũ thế như chẻ tre, trong vòng bảy ngày để quét sạch toàn bộ tội phạm trên núi. Nghe nói hắn ta đang trong quá trình tiêu trừ tàn dư cuối cùng, vài hôm nữa sẽ dẫn binh về triều, đến lúc đó hắn ta có thể kịp bữa tiệc một trăm ngày của Cao Tu Bình.