Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 13: 13: Quầy Đồ Ăn Chín




Vân và Nguyên cùng thay đổi cách quản lý phòng sách, thay vì trước đây người trông coi tìm sách thì thả cửa cho bạn đọc vào tự do chọn và đọc sách.

Chủ yếu là kêu gọi tinh thần tự giác của người sử dụng dịch vụ phòng sách.Nếu phát hiện làm lộn xộn sách có thể bị ngưng thẻ vĩnh viễn, hoặc tự ý mang sách ra khỏi phòng sách khi chưa lập phiếu mượn thì được coi là hành vi trộm cắp, nếu bị phát hiện sẽ bàn giao lại cho nhà trường và gia đình.Vậy mà mang lại kết quả không thể tin nổi, hai cô cậu chưa bao giờ phải đi dọn sách, thời gian tập trung cho việc tự học rồi việc nấu bếp, vui chơi, giải trí.

Ngay cửa ra vào phòng sách dưới tầng một còn được trang bị máy tính có nối sẵn mạng internet, Vân có thể tuỳ ý sử dụng.Với môn văn cô nhóc có cả một kho tài liệu tham khảo không còn sợ phải soạn bài như trước đây nữa, giờ chỉ còn môn tiếng anh và môn vật lý là cô nhóc còn sợ nữa thôi, nhưng bước đầu đã giúp cô nhóc dần lấy lại cân bằng.

Có một câu nói rất hay mà cô nhóc đã thoáng đọc được ở đâu đó < người khác nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của bạn tiếp nhận nó như thế nào! >Việc mở thêm quầy hàng đồ ăn chín vào ngày thứ hai được ấn định xuống, mặc dù có chút gấp gáp nhưng vẫn được chuẩn bị đầy đủ nhất.

Vẫn hướng đến đồ ăn dân dã, theo mùa của địa phương.

Tất cả các nguyên liệu đều được ông Nghị bà Tuệ chọn lựa và sơ chế cẩn thận được gia đến nhà bếp lúc 9h sáng.Thực đơn hôm nay gồm có: Canh mồng tơi nấu tôm, giò nạc rim mắm, giò xào, thịt lợn thăn tẩm bột chiên giòn, cá rô kho khế, cá chạch rán rim tương, thịt nạc xào rau giá, ngọn bí xào tỏi, bí xanh luộc, thịt gà rang mắm gừng, chả đa nem, nộm đu đủ xanh.Lúc mẹ mang thực phẩm đến thì Vân cũng vừa xem xong bài học chiều nay học.


Cô nàng xuống chuẩn bị nấu bữa trưa, hôm này là ngày cực kỳ quan trọng gian hàng đồ ăn chín của bách hóa bắt đầu mở hàng, bên ngoài có dán một bảng thông báo to đùng còn trong lòng Vân vô cùng hồi hộp.Mất hơn một giờ đồng hồ Vân và mẹ nấu nướng chiên xào bày biện ra ngoài quầy.

Lúc này cũng đã hơn mười giờ mẹ Tuệ mới yên tâm dời khỏi bách hóa ra về.

Hôm nay Nguyên học bốn tiết nên khi bày biện đồ ăn chín ra ngoài quầy xong thì cậu cũng vừa về đến bách hóa.

Hôm nay cậu kéo cả Trường Anh cùng vào, cậu không muốn quầy hàng ăn chín hôm nay không có nổi một vị khách.Trường Anh bị Nguyên bất đắc dĩ bắt làm vị khách đầu tiên.

Mẹ cậu làm ở ngân hàng luôn bận tối mắt tối mũi nên cậu toàn phải ăn đồ nấu sẵn nên không hiếm lạ gì quầy đồ ăn chín mới mở trong bách hóa này.

Cậu nhìn những món ăn lạ chưa bao giờ được ăn này có chút trùn lòng.

Vì nể thằng bạn mà cậu không dằn lòng được buộc phải cúi đầu xuống ăn.Một miếng, hai miếng rồi khay cơm của Trường Anh trong nháy mắt sạch bóng, không ngờ mấy món bình dị này lại mang hương vị riêng khiến cậu không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi cảm xúc của cậu khi ăn những món này.Những sinh viên bước ra khỏi phòng máy, cũng lười ra ngoài ăn cơm bèn đi đến quầy đồ ăn chín gọi một suất cơm rồi ăn luôn tại đó.

Cũng có một tốp sinh viên biết được nay là ngày đầu tiên mở quầy cũng tìm đến xem có ưu đãi gì không.Vân thấy từng tốp trong phòng máy lần lượt đi ăn cơm, cô nhóc ngó hết phòng máy cũng không thấy cậu sinh viên hổ đói hôm qua.

Cô thở dài có chút thất vọng, thì ra cũng chỉ là tên bẻn mép mà thôi ngẫm thấy sao mình dễ tin người như vậy chứ? Đến giờ lên lớp cô nhóc cũng không còn quan tâm đến quầy ăn chín hôm nay thế nào nữa.Thực khách hôm nay thì tương đối hài lòng với đồ ăn của quầy.

Mặc dù đồ ăn chỉ là những món hết sự bình dị nhưng lại có hương vị rất đặc biệt, khiến thực khách thấy vô cùng ngon miệng.

Giá cả thì cũng tương đương mấy quán cơm bình dân bên cạnh mà ăn lại lạ miệng và ngon hơn.Chị Thanh cũng phải công nhận cô nhóc này cũng có tài nấu nướng.


Chị cũng từng được ăn nhiều nơi nhưng khi ăn cơm cô nhóc này lại ùa về những cảm xúc khó tả.

Chị đang mải suy nghĩ mà không biết Nguyên và Trường Anh đã đứng trước quầy từ lúc nào.

Nhìn khay chứa trong tủ đã hết veo, Trường Anh không khỏi cảm thán:"Vậy mà lo ế hàng phải bắt tớ đến ăn mới sợ chứ?"Nghe Trường Anh nói xong, chị Thanh không còn suy nghĩ nữa mà tủm tỉm cười nói với Nguyên:"Xem ra cậu rất để tâm đến cô nhóc đó!"Vành tai của cậu bất giác đỏ lên, cậu kéo Trường Anh dời đi còn không quên quay đầu nói với lại:"Em cũng chỉ là vì bách hóa thôi!"Sau khi Nguyên dời đi, chị Thanh thống kê lại tình hình bán hàng của quầy hôm nay thấy thành công ngoài mong đợi.

Chị không ngờ con mắt nhìn người của Nguyên thật tốt, thật sự mà nói cô nhóc này nhìn đâu cũng thấy ưu điểm mỗi tội là tính thẳng thắn thật thà cả tin, chỉ chừng ấy điểm yếu thôi mà có thể phải ăn thiệt cả đời.

Nghĩ là vậy rồi chị Thanh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài."Cho tôi một suất mang đi!"Là giọng của một cô tầm tuổi trung niên, chị Thanh ngẩng đầu lên trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ:"Thật sự xin lỗi chị, quầy hiện tại đã hết đồ mời chị quay lại vào ngày mai!"Khách vừa đi khỏi thì chị chợt nghĩ ra điều gì đó, khoé miệng cong lên.

Nghĩ rồi chị bắt tay vào làm luôn.

Sở dĩ nhưng món Vân nấu ăn có hương vị rất riêng rất tươi và độc đáo phần lớn là do khâu chuẩn bị nguyên liệu và sơ chế nguyên liệu của bà Tuệ.


Đặc biệt là Vân có sợ kết hợp ăn ý trong khâu nấu nướng.Tìm ra mấu chốt của vấn đề thì dễ giải quyết, chỉ cần thêm một người đứng quầy.

Phần chuẩn bị nguyên liệu thì giao hoàn toàn cho bà Tuệ, và cuối cùng chị cũng nhìn ra được mong muốn của Nguyên là muốn duy trì hương vị đồ ăn bình dị nên tất cả các khâu của quá trình đều phải thật tỷ mỉ.Bất chợt chị nhớ đến bản kế hoạch mà Nguyên mới viết khiến chị không tưởng tượng được một cậu nhóc 16 tuổi sau lại có ý tưởng táo bạo như vậy kia chứ.

Chị tin rằng lựa chọn đi vị lãnh đạo thiếu niên này là đúng đắn, và cũng thật may mắn khi mình được cậu ấy tin tưởng và giao toàn bộ trọng trách.Trong phòng Nguyên mặc kệ Trường Anh lại bắt đầu ngồi vào bàn tiếp tục nghiên cứu phương án tu sửa và kế hoạch phát triển mở rộng bách hóa.

Xem qua phương án Trường Anh không hiểu và cũng không có hứng thú, cậu nằm vật ra giường rồi hỏi Nguyên:"Những gì chị Thanh nói là thật à?""Nói gì cơ?"Nguyên nghe xong liền đánh trống lảng.

Trường Anh ngồi bật dậy cười cười nói:"Bắt người ta chịu trách nhiệm thật à?""Cậu nói linh tinh gì vậy?"Nguyên lí nhí nói, Trường Anh nghe thấy thì thở dài thườn thượt rồi nói tiếp:"Xem ra những gì cậu làm, cô nhóc ấy không hề hay biết, như vậy có đáng không?"Nguyên không lảng tránh nữa mà thẳng thắn nói cho Trường Anh biết:"Không có gì gọi là đáng hay không đáng cả, vì mình làm những việc này cho nhóc đấy đơn giản là quan tâm người đó chứ không phải là muốn người đó biết mình quan tâm đến người đó bao nhiêu."Trường Anh mắt tròn mắt dẹt khi nghe được mấy lời vừa rồi, cậu không ngờ những lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng của Nguyên.

Thấy Nguyên lại tập trung vào công việc, Trường Anh không quấy nữa mà ngủ luôn một giấc đến chiều



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.