Trong khi chờ tôi nấu ăn, tên Nhật Nam táy máy không có việc gì làm nên tìm cách chọc phá tôi, cũng may tôi hiền lành nhẫn nhịn chứ gặp người khác là xử đẹp anh ta luôn rồi.
-Ê, có con chuột dưới chân cô kìa.
Anh ta cố tình la lớn hù tôi sợ, ai dè tôi tỉnh bơ chẳng phản ứng gì, cũng đúng thôi mấy con chuột đó có gì đáng sợ gì cơ chứ.
-Trời, con rắn bự quá.
Tôi vẫn không thèm đếm xỉa đến làm tên Nhật Nam bị quê, mấy cái đó hù ai thì hù chứ hù tôi thì chẳng có tác dụng gì.Không khí chợt im lặng chắc buồn quá nên anh ta bỏ đi rồi, vậy càng thoải mái. Tôi vừa làm vừa nghêu ngao hát, bỗng cảm thấy nhột nhột ở đằng sau, quay lưng lại nhìn thấy nguyên con ma màu trắng suýt nữa là xỉu.
…..Á…..á……á…….
Tôi hét to hết cỡ làm con ma cũng hết hồn theo, nghĩ sao đứng ở cự ly gần mặt đối mặt vậy ai không sợ chứ. Đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện mình bị tên đáng ghét Nhật Nam hù, anh ta kiếm đâu ra cái khăn màu trắng, trùm từ trên đầu trùm xuống, đã vậy con lấy màu đỏ vẽ mắt mũi miệng máu me tùm lum nữa chứ. Thấy tôi sợ hãi, anh ta không nhịn được cười sặc sụa, tôi điên tiết muốn băm anh ta ra thành từng mảnh cho hả dạ.
-Anh bị điên à?
-Có cô bị điên thì có, tự nhiên không không la làng la xóm, suýt tí nữa là xe sở thú vô hốt đi rồi đó.
-Ừ, tôi điên nên giết người không phải ngồi tù.
Thấy tôi có vẻ không nhịn được, anh ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy.
-Ê, cô đừng làm liều nha, đã nói tuần này không được gây chuyện rồi đó.
-Cái này là anh gây chuyện trước.
Nói xong sẵn đang cầm dao tôi rượt anh ta chạy ra ngoài. Ngoài trời thì mưa tầm tã, thế là anh ta chạy làm sao trượt chân té xuống nền nằm bất động luôn. Chỉ hù anh ta cho vui thôi chứ đâu có lường trước tình huống này đâu, tôi hốt hoảng chạy tới đỡ anh ta lên.
-Nhật Nam , anh có sao không hả?
-Đau quá, lưng đau, chân đau, tay đau, đầu đau.
Anh ta rên rỉ dữ quá làm tôi đâm hoảng.
-Ráng chịu tôi dìu anh vào nhà trước rồi tính sau nha, không thôi cảm lạnh bây giờ.
Cái tướng anh ta bự như con voi, phải khó khăn lắm mới dìu được vô trong nhà.
-Nè, anh bị đau chỗ nào hả?
-Đau toàn thân, tôi sắp chết rồi.
-Trời, té có một cái mà đâu có dễ chết như vậy được, đứng lên đi thay quần áo nè.
Thấy người anh ta ướt nhẹp cũng thương, nói chung cũng tại con dao trên tay tôi làm anh ta sợ nên mới ra nông nỗi này.
-Tôi đi không nổi, cô giúp tôi thay đi.
-Có cần đi bệnh viện không hả?
-Không cần.
Chắc là cũng không bị nặng lắm, tôi yên tâm lên phòng lấy cho anh ta quần áo để thay.
-Nè, thay đồ nhanh lên đi.
-Tôi không cử động được sao mà thay. Cô không giúp thì để vậy cũng được.
Trời đất, số tôi đúng là nhọ, chưa dọa được ai đã bị hành hạ te tua rồi, còn phải thay quần áo cho anh ta nữa chứ. Nhưng đâu thể mặc xác anh ta không lo được, đành phải làm thôi.
Tôi mắt nhắm mắt mở thay, đụng đến đâu anh ta cũng rên làm tôi càng sợ hơn. Phải mất cả nửa tiếng mới thay xong bộ quần áo, lúc này mới dám ngước mặt lên thì thấy nụ cười gian tà của anh ta, cảm giác cứ như mình mới bị lừa xong vậy.
-Cô cũng đi thay đồ đi, mới ốm xong cẩn thận xíu.
Chắc tại thấy tôi te tua xơ mướp quá nên anh ta động lòng trắc ẩn, nhưng quần áo đâu mà thay bây giờ, nhà này đâu có con gái đâu. Đoán được suy nghĩ của tôi, anh ta tốt bụng.
-Lên phòng lấy đại áo tôi mà mặc, tôi cao hơn cô nhiều nên bảo đảm tới gối.
-Nhưng….
-Nhưng nhị gì nữa, cô mà ốm thì ai lo cho tôi bây giờ, cả hai nằm đây chết khô à?
Vốn dĩ không thích ăn mặc như vậy, nhưng để vậy hoài thế nào cũng ốm với lại anh ta bây giờ không di chuyển được thì có gì đâu mà sợ. Tôi miễn cưỡng đi lên lầu lấy cái áo dài nhất mặc, sẵn tiện mang cái chăn xuống đắp cho anh ta. Nhìn thấy anh ta nằm co ro trên sofa mà thấy thương.
-Đỡ hơn chưa?
Nghe tôi hỏi, Nhật Nam ngồi dậy tháo chăn ra đắp qua cho tôi, tự nhiên cảm động muốn rơi nước mắt.
-Lạnh không? Pha chút trà gừng uống cho ấm.
-Không cần đâu.
Tự nhiên cơn buồn ngủ ở đâu kéo tới, tôi mắt nhắm mắt mở gục lên gục xuống. Thấy tội quá, Nhật Nam kéo đầu tôi dựa vào vai anh ta ngủ một giấc ngon lành, không hề biết có người đang âu yếm nhìn ngắm mình say giấc.