Thấy Khánh chở tôi, tên Nhật Nam khó chịu ra mặt, chắc chưa ăn sáng nên mặt mũi mới nhăn nhó vậy.
-Đi thôi.
Anh ta ra hiệu cho mọi người lên xe. Đoàn bên đó có 4 người, , Huy và hai cô cũng tầm ba mấy tuổi. Thấy tôi, Huy kéo lên xe ngồi gần anh.
-Ngồi đây xíu anh cho mượn vai ngủ.
Huy thật là dễ thương, nói chuyện lại cực kỳ ngọt ngào chắc là con gái xếp hàng theo nhiều lắm.
-Anh Huy đúng là kute, còn cái người kia mặt mày lúc nào cũng nhăn như khỉ ăn ớt.
-Vậy mà con gái ai cũng thích anh ấy mới chết đó chứ.
Huy đúng là biết nói đùa, nhìn tên Nhật Nam mặt mày khó đăm đăm như vậy ai mà ưa nổi chứ.
-Nhìn anh ta vậy mà có ai thích chết liền, người gì đâu mà sáng nắng chiều mưa còn hơn cả con gái.
-Thế à? Vậy còn anh thì sao?
Câu hỏi bất ngờ làm tôi chưa kịp nghĩ tới, Huy tất nhiên là hơn anh ta về mọi mặt rồi, nhưng sao tôi có cảm giác muốn nói chuyện với Nhật Nam hơn mặc dù mỗi lần sáp lại là chỉ có cãi nhau với tai nạn.
Thấy tôi miên man suy nghĩ Huy mỉm cười.
-Anh chỉ đùa thôi, bé ngủ xíu đi khi nào tới nơi anh gọi.
Nhật Huy đúng là rất tâm lý, tôi yên tâm nhắm mắt ngủ ngon lành, không hề biết Huy nhẹ nhàng kéo đầu tôi dựa vào vai anh, hèn gì ngủ ngon dễ sợ. Ngồi ghế trên, tên Nhật Nam tức tối khó chịu khi thấy hai đứa tôi thân mật, thế là anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin, nhưng tôi ngủ say quá có nghe điện thoại rung đâu. 1 tin, 2 tin, 3 tin gửi đi mà không thấy động tĩnh gì, hết cách anh ta gọi luôn. Nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi giật mình thức giấc kiểm tra điện thoại. Cách nhau có dãy ghế muốn gì thì kêu chứ gọi làm quái gì chứ, tôi điên tiết muốn ném cái đập đá vô đầu anh ta dễ sợ.
Tôi tức tối bao nhiêu thì tên Nhật nam hả dạ bấy nhiêu, anh ta quay xuống nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ ngây thơ trong sáng.
-Xin lỗi tôi bấm nhầm số.
Ở đây mà không có người thì anh ta chẳng được yên thân với tôi đâu, cái này là cố ý chứ nhầm số gì. Nhật Huy cũng nhận ra điều đó, hai người là anh em sinh đôi mà tất nhiên phải hiểu nhau rồi. Huy quay sang nhìn tôi với ánh mặt cực kỳ ấm áp.
- Bé, mặt bé dính gì nè để anh lau cho.
Huy cúi sát vào mặt tôi, cảm giác như hai gương mặt gần như chạm nhau vậy. Tôi bất ngờ quá không kịp phản ứng, còn Nhật Nam thì điên tiết gọi GIA ÂN thật lớn làm tôi giật mình đẩy Huy ra. Huy không nói gì, chỉ mỉm cười cứ như biết trước mọi chuyện vậy.
-Chân tôi vẫn còn đau nên xíu nữa phải đi chung không được rời nửa bước, để có gì cần thì làm cho tôi.
-Biết rồi.
Chỉ có chuyện này thôi mà gọi lớn như thế làm tôi hết hồn, tên này đúng là bị chạm nặng.
…..
Sau gần 2 tiếng đồng hồ ngồi xe, cuối cùng cũng tới nơi. Cô nhi viện này nằm trên một ngọn đồi xinh đẹp gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, không khí buổi sáng thật trong lành. Nhìn vào bên trong sân, nơi lũ trẻ đang hồn nhiên nô đùa chân tôi chợt khựng lại. Tôi có cảm tưởng cảnh tượng này rất thân quen, từng trò chơi cho đến những tiếng hò reo đều rất thân thuộc trong tâm trí, nước mắt bất chợt rơi không kiềm lại được.
-Sao lại đứng đây? Đau ở đâu à?
Thấy tôi chôn chân một chỗ, Nhật Nam quay lại nhìn tôi đầy quan tâm.
-Không, chỉ là hình như tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu rồi.
-Ừm, đi vào trong rồi nói, ở ngoài này lạnh đó.
Nhật Nam lấy áo khoác cho tôi rồi dẫn vào bên trong. Cảm xúc trong tôi rất hỗn độn, cho dù tôi có cố cách mấy cũng không nhớ được nhưng rõ ràng là mình chưa hề đi đến những nơi như thế này mà.
-Có chuyện gì?
Nhìn tôi buồn buồn Nhật Nam cũng chẳng trêu chọc tôi như mọi khi nữa.
-Ở đây cảnh đẹp quá hen.
Tôi đánh trống lãng làm anh ta mất hứng lẩm bẩm.
-Điên hết thuốc chữa.
-Hả????????
Nghe không rõ tôi ngước mặt lên nhìn liền bị anh ta kẹp cổ kéo đi, trời ạ, người gì mà thô bạo thấy ớn.