Lên xe về, Nhật Nam nhất quyết kéo tôi ngồi cạnh anh ta. Vẫn còn ngượng chuyện lúc nãy nên tôi không dám ngước mặt lên nhìn, còn anh ta thì tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hơi ngứa ngáy vì mình mẩy dơ ơi là dơ thôi.
-Cô phải đền áo mới cho tôi, cái tội dám hốt cát đổ vô người tôi.
Anh ta nhìn với ánh mắt đầy đe dọa, mà tôi có sợ tẹo nào đâu.
-Đừng có mơ. Ai biểu anh gây sự trước.
-Không mua thì tôi trừ trực tiếp vào lương, đơn giản.
-Anh dám?
Anh ta nghĩ mình là ai mà dám trừ lương tôi chứ, thử làm coi xem tôi xử anh ra sao.
-Tôi cái gì mà chẳng dám, à quên, còn phải tắm cho tôi nữa.
Tên này càng lúc càng quá đáng, biến thái hay sao mà kêu tôi tắm cho chứ.
-Anh bị điên à?
-Có gì đâu mà phản ứng mạnh mẽ, dù gì cô cũng đã nhìn thấy thứ quý giá nhất của tôi rồi mà.
-ĐÃ NÓI RỒI SAO ANH NHẮC HOÀI VẬY, HÔM ĐÓ SỢ ANH CHẾT NÊN BẤT ĐẮC DĨ MỚI PHẢI THAY QUẦN ÁO CHO ANH, CHỨ TÔI THÈM NHÌN MẤY CÁI THỨ QUÝ GIÁ ĐÓ CỦA ANH HẢ?
Mặt anh ta gian quá làm tôi tức điên hét thật lớn, để sau này đừng có mà đổ oan cho người vô tội nữa. Hét xong cảm thấy hả giận, nhưng sao anh ta chẳng có xíu phản ứng nào, chỉ tủm tỉm cười như như bị bệnh vậy. Chợt nhớ ra đang ở trên xe với đầy đủ bá quan văn võ, mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên rồi cũng che miệng cười làm tôi quê muốn độn thổ, chuyện đáng xấu hổ như vậy còn ráng la lớn nữa. Trời ạ, sau này tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ.
-Có cần phải cho mọi người biết vậy không? Sau này họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt như thế nào đây, làm sao mà lấy được vợ bây giờ.
-Đồ đáng ghét, anh đi chết đi.
Đã cố tình gài người khác mà còn giả vờ như là nạn nhân mới ghét, tên này đúng là trùm trơ trẽn mà. Thấy tôi giận thiệt, Nhật Nam quay sang làm hòa.
-Giận à? Tôi chỉ đùa thôi.
-Tránh xa tôi ra.
Tôi càng xích ra xa, anh ta càng xích lại gần, điên chết mất thôi.
-Đừng giận nữa, hôm nào tôi dẫn cô đi chơi chuộc lỗi nha.
-Đi đâu?
-Tôi biết chỗ này trồng nhiều hoa hướng dương đẹp lắm, có muốn đến đó ngắm không?
Rồi xong, tôi đã dính kế dụ dỗ của anh ta, trong đầu nghĩ là phải giận thật lâu nhưng lại muốn đến đó xem một lần, phải làm sao đây. Hic..
-Không lừa tôi chứ?
-Lừa cô được gì, người cô chả có gì đáng để lừa.
-Vậy tạm tha lỗi cho anh.
Nhật Nam mỉm cười như con nít, anh ta mà cũng có lúc có nụ cười như thế này nữa sao, thật không tin vào mắt mình.
Rồi anh ta tự nhiên gục đầu lên vai tôi ngủ, đâu ra người vô duyên dễ sợ vậy không biết nhưng tôi chỉ mỉm cười không đẩy ra, hình như anh ta đẹp nhất khi ngủ thì phải.
…..
Về đến nhà tôi tranh thủ tắm rửa rồi lăn đùng ra ngủ, vẫn cái hình ảnh đó ám ảnh tâm trí, tên đáng ghét kia làm ơn phắng ra khỏi đầu tôi giùm một cái.
-Con gái, chuyến đi thế nào rồi?
Mẹ mang thức ăn vào phòng nhưng hôm nay tôi chẳng có đói xíu nào hết.
-Mẹ, lúc nhỏ mẹ có dẫn con đi đến những chỗ như vậy lần nào chưa?
-Chưa, sao thế con?
-Con thấy cảnh tượng ở đó quen thuộc lắm, không hiểu sao nhìn thấy mấy đứa nhỏ vui chơi với nhau con cảm động đến rơi nước mắt.
Nghe tôi kể, mẹ có xíu thất thần, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
-Chắc tại con thấy thương tụi nhỏ nên mới vậy, đừng nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy ăn cơm đi con.
-Dạ, mẹ để xíu con ăn.
Tôi có chút thắc mắc nhưng có lẽ mẹ nói đúng, thôi thì gác chuyện đó qua một bên vậy.
…..
Còn Nhật Nam về nhà tâm trạng vô cùng hứng khởi, chẳng hiểu sao anh ta lại vui như vậy. Anh ta lấy hình tôi làm hình nền máy tính, lâu lâu lại nhìn vô đó mỉm cười một mình như bị bệnh. Hôm đó ả người mẫu Nhật Nam hay đem về nhà mà sau này tôi mới biết tên là Anna Hồng Hạnh gì đó vô tình bước vào phòng, lúc đó tên kia đang cười nham nhở trước màn hình máy tính nên chẳng biết. Thấy lạ, ả vòng ra sau ôm cổ Nhật Nam õng ẹo rồi phát hiện ra được nguyên nhân của nụ cười kia. Điên lắm nhưng ả ta giả vờ như không biết.
-Nhật Nam , anh nhìn gì mà chăm chú thế?
-Em đến khi nào thế?
Hơi bất ngờ, anh ta nhanh tay gấp màn hình lại kéo cô ả ngồi lên đùi mình, tên này đúng là trùm mê gái.
-Em mới vừa đến, mình đi ăn trưa nha anh.
-Hôm nay anh bận rồi, hôm khác anh bù nhé.
Ả ta càng đâm ra ghét con nhỏ trên màn hình, chắc Nhật Nam có nó nên mới không ngó ngàng đến cô ta nữa. Nhưng không sao, cô ta nghĩ mình vừa sexy lại vừa xinh đẹp, đàn ông nào mà lại từ chối chứ. Nghĩ là làm, ả người mẫu lấy tay Nhật Nam bỏ vào trong áo, nơi có hai quả bưởi căng tròn mọng nước, trời ạ, mỡ dâng tận miệng mèo ai mà chịu nổi chứ, thế là tên dê xồm đó tha hồ xoa bóp, ngắt nhéo thưởng thức. Nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cô ả còn thay đổi tư thế gợi tình dụ dỗ, nhưng cũng may anh ta chỉ dừng ở phía trên thôi. Hơi hụt hẫng, ả lại kéo tay anh ta vào trong cái váy ngắn cũn cỡn, tình hình này là tiêu chắc rồi, Nhật Nam cố gắng kiềm chế cảm xúc lấy tay ra.
- Đây là phòng làm việc, người ta thấy không nên.
- Bình thường mình cũng vậy mà, sao hôm nay anh lạ thế?
Cô ả bực bội, chẳng lẽ hôm nay lại thiếu sức quyến rũ vậy sao.
-Sáng giờ nhiều việc quá nên anh mệt.
Không cam tâm nhưng không muốn làm mất cảm tình của Nhật Nam nên cô ả đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.
-Anh, buổi họp báo ngày mai em nên mặc cái gì đi bây giờ?
Cô thích mặc gì thì mặc, hỏi han làm gì chứ, cũng ít có rảnh quá hen.
-Em mặc gì cũng đẹp mà.
Nhật Nam trả lời qua loa, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, không biết con nhỏ hung dữ kia có đồ đẹp để đi không nữa, chiều nay tranh thủ về sớm dẫn đi mua mới được.
-Thật sao anh? Vậy thôi anh làm việc đi nha, em về chuẩn bị đây.
Ả đi ra về với bộ mặt tức tối, còn anh ta thì trông cho đến chiều để đi gặp nhỏ Gia Ân đanh đá này.