4h chiều, đang chăm chú học hành thì điện thoại có tin nhắn.
-Tôi đang ở trước cổng trường, cô ra gấp giúp tôi với.
Nhật Nam đến trường tôi làm gì cơ chứ, mà sao lại cần giúp, chẳng lẽ anh ta bị gì sao. Tôi nhắn tin hỏi có chuyện gì thì không thấy trả lời. Lo lắng tôi vội đứng lên xách balo chạy ra, Khánh thắc mắc.
-Chưa hết giờ mà bà đi đâu thế?
-Tui có việc gấp xíu, tối ghé nhà tui nha.
Hôm nay mẹ tôi có nấu chè bắp, món yêu thích của Khánh nên mẹ bảo gọi cậu ta qua nhà chơi.
Tôi chạy thật nhanh ra cổng trường, quả nhiên thấy xe anh ta ở phía trước thật.
-Có chuyện gì mà gọi tôi ra gấp thế?
Thấy Nhật Nam đứng tựa lưng vào xe rất thong thả, chẳng có xíu nào giống với người đang cần sự giúp đỡ hết, tôi hơi bị bực.
-Thích thì gọi không được sao?
-Điên.
Chửi xong tôi bỏ đi thẳng, rảnh cũng vừa phải thôi chứ, tôi điên tiết kinh khủng.
-Ê nè, tôi giỡn đó, có việc cần nhờ cô giúp thật mà.
Mặc kệ tên đó kêu í ới, tôi cứ thẳng đường đi, vậy mà vẫn lỳ lợm đi theo lãi nhãi hoài.
-Bình thường có giận đâu, sao hôm nay nóng thế?
-….
-Nè, tôi chỉ giỡn thôi mà.
-….
-Gia Ân, lên xe đi, năn nỉ á.
-….
Không có cách nào khác, anh ta vác tôi lên vai đi tới xe mặc kệ tôi đánh vào lưng bộp bộp.
-Anh điên à, bỏ tôi xuống.
-Ai biểu cô không chịu nghe lời.
Nhét tôi vào xe, tên Nhật Nam lái xe chạy thẳng, tôi điên quá đưa bộ mặt hình sự ra không thèm nói chuyện.
-Nè, xin lỗi, tôi cần cô giúp nên mới gọi ra đây mà.
Anh ta vừa lái xe vừa khều khều tay tôi, tôi lập tức gạt ra ngay.
-Có biết đang học mà tôi phải bỏ chạy thật nhanh ra gặp anh không hả?
-Xin lỗi mà
-Hứ, anh điên cũng điên có mức độ thôi chứ.
Càng nói càng tức, anh ta xem tôi là gì mà muốn gọi lúc nào thì gọi, ai cũng có công việc của họ chứ. Cảm thấy tình hình căng thẳng quá, tên Nhật Nam đáng ghét chụp lấy tay tôi đưa lên mặt anh ta.
-Tôi sai rồi, đó, cô thích đánh bao nhiêu thì cứ đánh, miễn sao hết giận là được.
Không ngờ cũng có ngày anh ta xin lỗi nhiệt tình như vậy, cơ hội 10 năm có một, phải tận dụng trả thù mới được.
-Tôi đánh sao cũng được đúng không?
-Ừm.
Tôi giơ tay thật cao đánh xuống, chưa chạm tới mặt đã nghe anh ta la thất thanh rồi.
….Á……..á………..
Tên này đúng là nhát gan kinh điển, chưa kịp đánh đã la làng rồi, cái mặt anh ta hài quá làm tôi bật cười thành tiếng.
-Anh làm cái trò gì vậy hả? Tôi có đụng đến đâu mà la như bị cắt tiết thế?
-La trước mới khỏi bị đánh chứ.
-Điên hết thuốc.
-Cười là hết giận rồi nhé.
Thế là huề, tôi chỉ được cái mặt hay cau có chứ trong lòng đâu có giận ai lâu được, huống hồ là tên này thì càng không giận được.
-Anh có ngon làm một lần nữa xem, coi tôi có giết anh không. Mà sao anh biết tôi học ở đây hay thế?
Rõ ràng tôi chưa từng nói qua mình học trường nào mà, sao anh ta lại biết mà tìm tới hay thế.
-Tôi có mắt của Dương Tiễn mà, muốn tìm cái gì mà chẳng được, huống gì nguyên cục mỡ to đùng thế này.
-Mỡ cái đầu anh. Tìm tôi có việc gì?
-Xíu nữa là biết.
Nhật Nam dừng xe trước một trung tâm mua sắm sang trọng, nơi tôi chưa từng đặt chân đến bao giờ. Với cái bộ dạng bình dân này mà đi vào đó chỉ thêm xấu hổ nên tôi ngồi luôn trên xe không chịu xuống.
-Sao thế?
-Tôi ngại vô mấy chỗ sang trọng như vậy lắm.
Hiểu được suy nghĩ của tôi, Nhật Nam mỉm cười nắm tay tôi kéo xuống.
-Đi với tôi không việc gì phải ngại hết, ai dám nhìn cô tôi móc mắt cho.
Vậy đó, chỉ có câu nói đơn giản vậy mà có thể làm tôi yên tâm bước vào, con gái ai cũng nhẹ dạ như vậy đúng không nhỉ?