Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 32



Lang thang trên đường, Nhật Nam lâu lâu nhìn sang tôi lại bất giác mỉm cười, tên này hình như quên uống thuốc hay sao á.

-Cô thích ăn gì?

-Thịt cầy.

Nhật Nam há miệng bất ngờ, món gì không ăn lại đòi ăn thịt cầy sao mình ăn được chứ. Thấy anh ta nhăn mặt tôi tiếp tục trêu.

-Không thích à? Thịt cầy hơi bị ngon.

-Có thể đổi món được không?

Thật ra cũng chỉ chọc cho vui thôi, chứ tôi cũng đâu có thít món này đâu mà.

-Giỡn thôi, chứ dẫn đi ăn món anh thích đó, tôi thì ăn gì cũng được.

-Hú hồn, vậy đi ăn đồ nướng nha.

Nhật Nam chở tôi đến một nhà hàng nho nhỏ, không gian ở đây vô cùng ấm cúng lại không quá sang trọng nên tôi rất thích. Anh ta gọi rất nhiều thức ăn, rồi rất galang vừa nướng vừa gắp cho tôi, chắc ở chỗ đông người mới như vậy.

-Ngon không?

-Ngon.

-Vậy ăn nhiều chút.

Sao cứ có cảm giác lạ lạ vậy nhỉ, anh ta ngọt ngào thế này tôi chẳng quen xíu nào hết.

-Nhật Nam, anh hiện nguyên hình được không? Hôm nay ma Soái nào nhập vào mà anh bỗng trở nên tốt bụng như vậy?

Xoay đầu đũa lại anh ta gõ lên đầu tôi cái bốp cái tội ăn nói bậy bạ.

-Ma nào nhập nỗi tôi, đâu phải muốn sỡ hữu thân hình đẹp trai của tôi là dễ đâu.

-…ọe…ọe….

Tôi giả vờ như buồn nôn làm anh ta tưởng thật, đúng là già rồi mà vẫn bị con nít nó lừa.

-Sao thế? Ăn không được à?

-Không phải, tại anh nổ quá nên tôi mắc ói đó mà.

Lần này anh ta gõ đầu tôi một cái rõ đau, tên này hở xíu là ra tay với phụ nữ, điên thật.

-Nhìn cái gì, ăn đi, muốn bị đánh nữa hả?

Nhìn cũng không cho đúng là đồ khó tính, vậy càng tốt tranh thủ ăn được nhiều.

Đồ ăn thì quá chừng, mà tên đó chẳng ăn mấy miếng, toàn gắp vào chén tôi làm tôi ăn hoài vẫn không hết.

-Nè, sao anh không ăn đi mà toàn gắp cho tôi không thế?

-Hân hạnh lắm mới được tôi phục vụ đó, ăn đi cho mập.

-Tôi không ăn nổi nữa đâu.

Nhìn đống thức ăn trên bàn một mình tôi ăn chắc thành heo quá.

-Mới ăn có miếng mà no cái gì.

Thức ăn đem bỏ thì phí, mà ăn một mình sao hết, phải tìm cách xử lý hết đống này mới được.

-Hay là tôi với anh chơi oẳn tù tì, ai thua là phải ăn một miếng, chịu không?

Đầu óc nông cạn của tôi chỉ nghĩ ra được cách này thôi, biết đâu thắng hoài anh ta phải ăn hết thì sao.

-Ok, cấm ăn gian với tôi.

Thế là hai đứa chơi, vài lần đầu tiên anh ta toàn thua làm tôi hào hứng kinh khủng, có tinh thần dễ sợ. Nhưng những lần sau càng chơi càng thua, tôi ăn muốn ngập mặt, chắc cả kg thịt là tệ. Đã thua rồi mà tên Nhật Nam cứ cười sỉ nhục làm tôi muốn đấm cho anh ta một đấm dễ sợ. Vừa giơ nắm đấm lên hù dọa mới phát hiện ra bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hai đứa, thì ra nãy giờ phấn khích quá không để ý đến những bàn ngồi chung quanh. Quê quá, tôi bỏ tay xuống lấy lại vẻ hiền lành dịu dàng, còn Nhật Nam thì bật cười thách thức.

-Sao không đánh đi?

-Hãy đợi đấy.

-Chơi tiếp đi.

Bây giờ nhìn không còn ớn nữa chứ đừng nói là ăn, bụng tôi muốn căng luôn rồi.

-Không ăn nữa đâu.

-Vẫn còn mà, với lại trò này cô bày ra mà, sợ hả?

-Không sợ, nhưng tôi đau bụng quá không ăn được miếng nào nữa đâu.

Thấy tôi tội quá Nhật Nam cũng chẳng ép nữa.

-Uống miếng trà cho đỡ đi rồi về.

Tôi lắc đầu không muốn uống, giờ chỉ muốn tìm chỗ nào mát mát đi dạo cho tiêu bớt thôi, khó chịu quá.

-Vậy về nhé.

-Ừm.

Ngồi trên xe mặt tôi nhăn nhó quá làm Nhật Nam buồn cười, lần sau chắc không dám chơi mấy cái trò nguy hiểm này nữa đâu. Cũng may là anh ta tâm lý, chở tôi đến phố đi bộ cho giảm mỡ.

-Dễ chịu hơn chưa?

-Tại anh hết đó, suýt nữa tôi biến thành heo rồi.

-Chứ cô có khi nào là người đâu.

-Tôi không phải người thì anh cũng mơ là người.

Hai đứa cãi nhau náo loạn cả góc đường, không gặp thì buồn nhưng mà cứ mỗi lần gặp là lại chí chóe, cơ mà tôi thích vậy.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.